Chương 2: (Vô Đề)

"Cái gì?" Tưởng Tùng Tầm lập tức đặt mạnh ly xuống bàn "Là anh ta chủ động tìm cậu à?"

"Anh nói rồi mà, với khuôn mặt này của cậu, đến cả Tổng Giám đốc Chu cũng không cưỡng lại được." Nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức không tưởng nổi của Trần Việt, Tưởng Tùng Tầm Tầm cảm thấy câu "là anh ta tìm tôi" quả thật cũng có lý.

Trần Việt bất lực thở dài, phẩy tay, một lần nữa chịu thua với trí tưởng tượng bay xa của Tưởng Tùng Tầm: "Không phải đâu, tôi còn chưa nói hết mà."

"Không như anh nghĩ. Anh ta tìm tôi kết hôn là có điều kiện." Trần Việt chống cằm, nheo mắt lại: "Công ty nhà tôi gặp chút rắc rối về tài chính. Anh ta tìm đến tôi, nói có thể giúp nhà tôi vượt qua khó khăn, nhưng với một điều kiện là—"

"Tôi đang thiếu một người bạn đời hợp pháp. Hiện tại người nhà họ Chu ai cũng muốn tranh quyền đoạt lợi, tìm đủ cách nhét người đến bên cạnh tôi. Tôi cần một người bạn đời để bịt miệng bọn họ." Chu Chúc Tinh ngồi phía đối diện, mặt không biến sắc nói ra câu đó.

Dù đã nhiều năm trôi qua, Trần Việt đến giờ vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Chu Chúc Tinh khi nói câu ấy. Không, thực ra là anh ta không hề có biểu cảm nào.

Mặt lạnh như băng.

Đó là biệt danh mà kiếp trước Tưởng Tùng Tầm đặt cho Chu Chúc Tinh. Ban đầu Trần Việt nghe xong thì sững người, rồi phản ứng lại, cười đến đau bụng. Từ đó mặt lạnh trở thành cách gọi riêng của Trần Việt dành cho Chu Chúc Tinh.

"Má ơi, Tiểu Chu tổng này đúng là nói cái gì là làm cái đó luôn."

Nghe Tưởng Tùng Tầm kiếp này vẫn gọi Chu Chúc Tinh là "Tiểu Chu tổng", Trần Việt không nhịn được lại khẽ bật cười.

Thấy Trần Việt cười, Tưởng Tùng Tầm tức đến muốn phát hỏa: "Cười, cười, cười! Cậu còn cười được à? Bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền! Mình còn chưa biết anh ta là người thế nào, cậu lại dễ dàng kết hôn với anh ta như thế. Nhỡ, nhỡ đâu anh ta đối xử tệ với cậu thì sao? Hơn nữa, nếu ba mẹ cậu cần giúp đỡ, thì cậu nói với anh, anh nói với ba anh là được mà, sao lại phải đồng ý với anh ta?"

Nụ cười trên mặt Trần Việt dần tắt, trong lòng bỗng có một góc mềm yếu bị chạm đến. Dù là ở kiếp này hay kiếp trước, Tưởng Tùng Tầm vẫn luôn quan tâm cậu như vậy, luôn lo sợ cậu bị ấm ức khi ở bên Chu Chúc Tinh.

"Ba mẹ tôi giấu tôi, là anh ta lén liên lạc với tôi. Việc tôi đi đăng ký kết hôn… tôi vẫn chưa nói với họ." Trần Việt nhún vai, khẽ thở dài, bất giác nhớ lại cảnh tượng kiếp trước khi cha mẹ biết mình kết hôn với một người đàn ông.

Dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp từ lâu, nhưng vẫn còn nhiều bậc phụ huynh hy vọng con trai mình sẽ cưới vợ sinh con.

Ba mẹ Trần thì không thuộc nhóm đó.

Họ rất cởi mở trong việc giáo dục Trần Việt, bất kể con trai họ thích con trai hay con gái, họ đều chấp nhận. Khi biết Trần Việt đã đăng ký kết hôn, ba Trần rất tức giận, nhưng không phải vì Trần Việt kết hôn với một người đàn ông, mà là vì ông nghĩ Trần Việt bị lợi dụng làm quân cờ trong một cuộc hôn nhân sẽ không mang lại hạnh phúc thực sự.

Tối hôm đó, ba Trần nổi trận lôi đình qua điện thoại. Chu Chúc Tinh khi đó đang ngồi trên sofa bên cạnh, lặng lẽ nghe Trần Việt nói chuyện với ba mình.

Sau khi tắt máy, Chu Chúc Tinh gọi Trần Việt lại. Anh chỉ liếc nhìn Trần Việt một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi, nói: "Ngày mai tôi sẽ đến thăm ba mẹ."

Trần Việt ngẩn người, chỉ đáp một tiếng "ừm", trong đầu thì nghĩ có nên nhắn trước cho ba một tin, bảo hôm sau nhẹ nhàng với anh ta một chút không.

Ngày hôm sau, hai người cùng đến nhà họ Trần. Sau bữa cơm tối im lặng, Chu Chúc Tinh bị gọi vào thư phòng, nói chuyện rất lâu với ba mẹ Trần.

Đến khi ba người họ bước ra khỏi thư phòng, cơn giận của ba Trần dường như đã nguôi đi không ít, thậm chí còn vỗ vai Chu Chúc Tinh, vẻ mặt như đang ân cần dặn dò.

Cho đến tận bây giờ, Trần Việt vẫn rất tò mò không biết rốt cuộc đối phương đã nói gì khiến ba mình nguôi giận.

Trần Việt lắc nhẹ đầu, thu lại dòng suy nghĩ: "Còn về việc anh ta là người thế nào ấy à… Tôi tự biết chừng mực."

"Thật ra tôi cũng hiểu rõ anh ta một chút ít, anh ta không phải người xấu. Nếu không thì tôi đã không đồng ý kết hôn với anh ta rồi." Trần Việt cười tủm tỉm nói.

"Được thôi." Tưởng Tùng Tầm cảm thấy chắc Trần Việt đã bị tẩy não rồi, quyết định phải tận mắt gặp Chu Chúc Tinh cho rõ, cười như không cười nói: "Thế thì gọi cho anh ta đi, bảo anh ta đến đón cậu. Tiện thể cho tôi gặp mặt "em rể" luôn."

"Gọi thì gọi." Trần Việt nhìn vẻ mặt kia của Tưởng Tùng Tầm mà cố nhịn cười. Cậu lấy điện thoại ra, nhìn dãy số vừa lưu không lâu nhưng lại vô cùng quen thuộc, rồi nhấn nút gọi.

Ở kiếp trước, Chu Chúc Tinh có thể liều mình bảo vệ cậu trong khoảnh khắc sinh tử, hẳn là không ghét cậu đúng không?

Cũng chưa chắc, Trần Việt đột nhiên như nghĩ ra điều gì, lập tức dừng cuộc gọi giữa chừng.

Cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Tùng Tầm, cậu mím môi, khẽ ho một tiếng: "Giờ này chắc anh ấy đang họp, tôi vẫn là…"

Câu "không làm phiền anh ấy nữa" còn chưa kịp nói xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!