Chương 19: (Vô Đề)

Sau khi nhận được tin nhắn từ Giang Hữu Chi báo rằng tài khoản của người kia đã bị tố cáo thành công, Chu Chúc Tinh đặt điện thoại xuống.

Vài giây sau, anh lại nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Trần Việt.

Z: Ngủ ngon, ngủ sớm chút nhé.

Trần Việt trả lời rất nhanh, có lẽ đang cầm điện thoại.

Y: Anh cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon nha!

Y: [Mèo con xoa móng]

Ánh mắt Chu Chúc Tinh dừng lại hai giây trên biểu cảm hình mèo con dễ thương mà đối phương gửi đến, sau đó lại nhắn tin cho Giang Hữu Chi.

Z: Tìm vài sticker mèo dễ thương giúp tôi.

Chỉ có Giang không có Hà: 111.

Đặt điện thoại xuống, Chu Chúc Tinh đứng dậy đi đến cửa, nhẹ nhàng mở ra, quay đầu liếc nhìn phòng ngủ bên trái vẫn còn sáng đèn, sau vài giây mới chậm rãi quay lại giường.

Khi lấy giấy kết hôn, hai người có ký một thỏa thuận hôn nhân. Anh lo Trần Việt không quen ngủ chung giường với người khác, lại muốn luộc ếch bằng nước ấm, từng bước từng bước tiến tới, nên trong hợp đồng ghi rõ là ngủ phòng riêng.

Thực tế, ở kiếp trước, hai người gần như chưa bao giờ ngủ chung giường, trong lòng Chu Chúc Tinh vẫn có chút nuối tiếc.

Đêm qua không hiểu vì lý do gì, có lẽ vì là đêm đầu tiên sau khi sống lại, hoặc cũng có thể là vì muốn nhanh chóng gặp lại Trần Việt, giấc ngủ của Chu Chúc Tinh không được yên giấc.

Nhưng sau khi gặp được Trần Việt, Chu Chúc Tinh như được uống một viên thuốc an thần, tâm trạng dịu lại, ngay cả nằm trên giường cũng thấy buồn ngủ.

Đêm đó, Chu Chúc Tinh ngủ rất ngon, anh còn mơ thấy lần đầu tiên gặp Trần Việt.

Thời tiết thật khó lường, rõ ràng mười phút trước mặt trời còn treo cao trên trời, vậy mà giờ đã đổ mưa giông.

Chu Chúc Tinh đứng ở cửa tòa nhà giảng đường, nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, linh cảm rằng trận mưa này sẽ không ngừng lại trong thời gian ngắn. Tháng Chín thật khó đoán, mới giây trước còn nóng đến toát mồ hôi, giây sau đã thấy những hạt mưa lạnh buốt rơi lên cánh tay, thậm chí còn có chút rét.

Anh đeo ba lô ngồi xuống cạnh cột lớn trong sảnh giảng đường, xung quanh là dòng người qua lại không ngớt. Chu Chúc Tinh nhìn những dấu chân loang lổ trên mặt đất, kéo thấp vành mũ xuống, rồi cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.

Tin nhắn từ quản gia vẫn dừng lại ở ba phút trước.

Chu Chúc Tinh nhìn tin nhắn rồi tắt màn hình.

"Thiếu gia, hôm nay người kia đưa con trai đến nhà gặp phu nhân, phu nhân nhất thời không ổn định cảm xúc, lại phát bệnh rồi, cậu mau về xem sao."

Chu Chúc Tinh cụp mắt, thất thần vài giây, sau đó đứng dậy bước thẳng ra khỏi cửa giảng đường. Mưa lất phất rơi lên người, anh hơi lo lắng tài liệu trong ba lô sẽ bị ướt. Anh chỉnh lại mũ, sờ vào ba lô, đang định ôm ba lô vào lòng để che mưa, chuẩn bị lao ra ngoài thì đúng lúc đó, một làn hương trái cây thoảng vào mũi, ngay sau đó anh bị một người kéo lại.

Chu Chúc Tinh quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam sinh cao ráo, da trắng, có thể gọi là đẹp trai, đang đưa chiếc dù ra trước mặt anh.

"Đừng dầm mưa chứ, này, cho bạn mượn dù nè."

Chu Chúc Tinh ngẩn người, đứng yên tại chỗ chưa kịp phản ứng, không xa vang lên một giọng nam: "Trần Việt, tôi xong rồi, đi thôi—"

Người bị gọi tên đáp lại một tiếng "Ok", rồi nhét cây dù vào tay Chu Chúc Tinh: "Cầm lấy đi, nếu có duyên thì trả lại tôi nhé."

"Còn nữa, phải vui vẻ lên nhé. Nếu buồn, cũng đừng dầm mưa."

Chu Chúc Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết của đối phương đang cười với mình.

Người kia cúi đầu, lục trong túi ra một viên kẹo m*t, tiện tay nhét luôn vào tay Chu Chúc Tinh: "Ăn kẹo thì có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn đấy."

Ngón tay của cậu ta rất lạnh, Chu Chúc Tinh còn chưa kịp phản ứng thì một nam sinh khác đã chạy tới, vỗ nhẹ vào lưng cậu ta: "Đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!