Trần Việt chơi được mọi vị trí, Tưởng Tồn thích đi đường giữa, Ngô Tịch thì thường chơi đi rừng và xạ thủ. Dưới sự nài nỉ đòi hỏi của Tưởng Tồn, Trần Việt chọn chơi trợ thủ đi cùng với xạ thủ của Ngô Tịch.
Khi ba người cùng nhau chơi, họ sẽ mở mic trò chuyện. Tưởng Tồn nói chuyện rất có muối, Ngô Tịch khi đang chơi cũng sẽ bất chợt buông ra nhiều câu khiến người ta cười ngất. Trần Việt lần nào cũng bị chọc cười ha ha. Ván đầu thắng rất dễ dàng, đồng đội ai cũng chơi rất tốt. Kết thúc trận đó, Ngô Tịch đi xử lý chút việc, nhân lúc này, Trần Việt cầm điện thoại xuống bếp xem thử, dì Lữ đã nấu xong nước gừng và sữa nóng.
Sữa vẫn đang đặt trên bếp, Chu Chúc Tinh ngồi trước bàn ăn, đang từ tốn uống từng ngụm nước gừng nhỏ. Thấy Trần Việt xuống lầu, ánh mắt anh không nhịn được mà dõi theo người kia.
Dì Lữ thấy Trần Việt đi xuống, liền múc sữa ra cho cậu: "Vừa rồi cậu Chu lên lầu tìm cậu, nói là thấy cậu đang chơi game nên bảo tôi hâm sẵn cho cậu."
Trần Việt liếc nhìn Chu Chúc Tinh, đối phương vừa đúng lúc dời ánh mắt đi. Nhìn vẻ mặt "giấu đầu hở đuôi" của anh, Trần Việt khẽ cười, đặt điện thoại lên bàn: "Cảm ơn dì Lữ, để cháu tự lấy là được."
Chu Chúc Tinh liếc nhẹ lên màn hình điện thoại đặt trên bàn, loa ngoài điện thoại phát giọng của Tưởng Tồn một cách rõ ràng: " Ô kê kê, nhanh lên chút đi, Tiểu Việt Việt, cái gì mà cậu Chu chứ?"
Giọng này anh rất quen, đó chính là Tưởng Tồn, giọng hát chính của Sunbird. Như vậy, người còn lại chắc chắn là Ngô Tịch, tay trống.
Có vẻ Trần Việt thường xuyên chơi game với hai người họ. Chu Chúc Tinh không kìm được mà nghĩ, tay đang cầm muỗng cũng siết chặt lại, có lẽ anh cũng có thể chơi game cùng Trần Việt?
Anh từng nghe Giang Hữu Chi nói, muốn cưa cẩm mấy cậu trai nhỏ, cách hiệu quả nhất là cùng họ chơi game, dễ tăng tình cảm, lại tạo ra nhiều cơ hội mập mờ.
Xem ra có thể tham khảo kinh nghiệm của Giang Hữu Chi rồi.
Chu Chúc Tinh lại lần nữa suy nghĩ như vậy.
Trần Việt cầm ly sữa đi đến ngồi cạnh Chu Chúc Tinh, vừa hay nghe thấy câu hỏi của Tưởng Tồn, cậu uống một ngụm rồi đáp: "Cái gì cậu ông Chu, là bạn đời hợp pháp của tôi đó."
Lần trước cùng Chu Chúc Tinh đi xem buổi diễn của Sunbird, khi ban nhạc hát đến bài cuối, Chu Chúc Tinh bị một cuộc điện thoại báo có một dự án gặp sự cố nên phải rời đi, Trần Việt chưa kịp giới thiệu anh với họ.
Cậu không hay nói về chuyện riêng tư của mình. Ví dụ như chuyện kết hôn, nếu người ta không hỏi thì cậu sẽ không tự nói, nhưng nếu ai hỏi thì cũng không giấu giếm.
Vì vậy, trong kiếp này, các thành viên Sunbird chỉ biết cậu có người yêu, chứ không biết cậu đã kết hôn, càng không biết đối tượng kết hôn là một người đàn ông.
Cho nên khi Trần Việt vừa nói xong câu đó, hai người bên kia màn hình cùng im lặng trong một khắc, rồi đồng loạt ngạc nhiên thốt lên:
"Cậu kết hôn rồi?!"
"Người yêu của cậu là đàn ông?!"
Mỗi lần Trần Việt nói mình đã kết hôn, hơn nữa là với một người đàn ông, phản ứng của người nghe luôn giống nhau một cách kỳ lạ. Trần Việt bật cười, lại uống thêm một ngụm sữa, nói: "Đúng vậy, tôi kết hôn rồi. Đối tượng là đàn ông."
Nói xong câu đó, cậu hơi dừng lại một chút, quay sang nhìn Chu Chúc Tinh, trong mắt lộ ra chút tinh quái: "Anh ấy đang ngồi cạnh tôi đấy, có muốn để anh ấy nói chuyện với hai người không?"
Bên kia màn hình không ai nói gì, chỉ là im lặng.
Chu Chúc Tinh im lặng nhìn biểu cảm tinh ranh trên mặt Trần Việt, tâm trạng rất tốt, uống nốt ngụm cuối của nước gừng, rồi nhẹ giọng ho khan một cái: "Chào hai bạn."
Lần này đến lượt Trần Việt bất ngờ.
Theo như cậu hiểu về Chu Chúc Tinh, sau khi mình nói ra câu "có muốn để anh ấy nói chuyện không", anh hẳn sẽ chọn im lặng đứng dậy bỏ đi mới đúng, sao lần này lại "hùa theo" mình như vậy chứ?
Ờm… Vậy tôi nên gọi anh ấy là gì? Ngài Chu?"
Chu Chúc Tinh đúng lúc lên tiếng: "Chu Chúc Tinh, cứ gọi tên tôi là được."
"Ồ ồ ồ, Chu Chúc Tinh… Chu?" Tưởng Tồn bỗng im bặt, một giây sau, Ngô Tịch mở lời: "Là con trai của Chu Gia Lập từng lên bìa tạp chí tài chính kia hả?"
Trần Việt liếc nhìn sắc mặt Chu Chúc Tinh, nói: "Ừm, người ta có tên, đừng cứ gọi là con ai đó."
Chu Chúc Tinh khẽ nhíu mày, nhìn sang Trần Việt, một góc nào đó trong lòng bỗng thấy mềm lại.
Sau đó Chu Chúc Tinh lại nói thêm vài câu, Tưởng Tồn và Ngô Tịch mới bớt căng thẳng một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!