Tôi là Trần Phạn Phạn
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
01.
Hôm nay mưa rất to, tôi trốn dưới một chiếc hộp giấy thật lớn, hy vọng nó có thể che mưa cho tớ.
Thật sự lạnh quá. Nếu mẹ còn ở đây thì tốt biết bao. Tôi co người lại thành một cục, từ từ nhắm mắt lại.
Một bàn tay của con người nhấc tôi lên, tôi cảm nhận được cử chỉ dịu dàng ấy, người đó nhẹ nhàng bế tôi lên, che chắn mưa gió, khẽ nói: "Đừng sợ."
Anh ấy v**t v* người tôi, rồi áp tôi vào lồng ngực. Qua lớp áo mỏng, tôi dường như nghe được nhịp tim con người.
2.
Anh Đại Xám từng nói đừng dễ dàng tin con người. Bạn của anh ấy là Tiểu Bạch đã bị con người ngược đãi đến chết. Anh ấy bảo: Trái tim con người rất dơ bẩn.
Tôi luôn tin vào điều đó.
Anh Tiểu Bạch là một chú mèo tốt, hay giúp đỡ mèo khác, nhưng cuối cùng lại chết thảm. Thậm chí, thi thể còn chẳng nguyên vẹn.
Nhưng mà…
Người đã cứu tôi có đôi mắt rất đẹp.
Tim của anh ấy, là sạch sẽ.
3.
Tôi được anh ấy đưa về nhà.
Và anh ấy đặt tên cho tôi.
Tôi trở thành một chú mèo có tên thật rồi.
Chỉ là cái tên đó nghe chẳng oai phong chút nào, hoàn toàn không hợp với khí chất của một Đại Vương Mèo như tôi.
Nhưng nhìn thấy anh cười rạng rỡ như thế, thôi thì tôi cũng tạm chấp nhận vậy.
4.
"Phạn Phạn."
"Meo."
"Phạn Phạn"
"Meo!"
"Phạn Phạn~"
"Meo!"
Này loài người, bản mèo biết anh yêu tôi lắm rồi đấy!
5.
Được rồi, bản mèo cũng yêu anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!