Thực ra, kiếp trước Trần Việt đã xem ban nhạc Sunbird biểu diễn rất nhiều lần rồi, nhưng sau nhiều ngày không gặp, giờ lại thấy họ đứng đầy đủ trên sân khấu, Trần Việt vẫn không khỏi xúc động.
Khi họ biểu diễn trên sân khấu, Trần Việt hơi nghiêng đầu nhìn trộm Chu Chúc Tinh ở bên cạnh, lại bị đối phương bắt gặp ngay tại trận.
Cậu khẽ ho hai tiếng, rồi đảo khách làm chủ: "Sao không tập trung xem biểu diễn đi?"
Chu Chúc Tinh nhíu mày, nửa cười nửa không nhìn cậu, như thể đang nói — Em cũng đâu có xem nghiêm túc?
Trần Việt sờ lên mũi, nhỏ giọng nói "Xem nghiêm túc đây", rồi quay đầu lại, tập trung nhìn lên sân khấu.
"Ca khúc tiếp theo — Bắt đầu hiểu rồi. Fan lâu năm chắc đều biết, nữ ca sĩ mà tôi yêu thích nhất chính là Tôn Yến Tư, tôi cũng biết dưới khán đài có rất nhiều người cũng thích cô ấy. Bài khúc này là bài hát tình cảm đầu tiên mà ban nhạc chúng tôi hát lại… Bây giờ gửi tặng mọi người." Tưởng Tồn cầm mic, nói một đoạn khá dài.
Nhạc dạo vang lên, giọng nam đặc trưng của Tưởng Tồn cũng bắt đầu vang lên trong quán bar.
"Thật bất ngờ là tôi không quay đầu lại,
Khoảnh khắc tàn nhẫn nhất đó,
Lặng lẽ nhìn anh bước đi,
Chẳng giống tôi chút nào,
Thì ra con người có thể trở nên dịu dàng,
Là bởi đã hiểu thấu,
Tình yêu là dòng chảy,
Không do con người kiểm soát,
Hà tất phải kích động để tìm lý do.
…"
Trần Việt cũng là fan của Tôn Yến Tư, nhờ có thân phận này mà kiếp trước mối quan hệ giữa cậu và Tưởng Tồn cũng không tệ, đối phương thường xuyên hát lại bài của Tôn Yến Tư trên mạng. Giọng của Tưởng Tồn rất đặc biệt, qua sự thể hiện của anh ta, bất kỳ bài hát nào cũng mang một hương vị khác lạ.
Cậu đang nghe nhạc thì bỗng nhớ tới bài nhạc phát trên xe của Chu Chúc Tinh. Khi đối phương đưa cậu về nhà hôm qua, bài đang phát đó cũng là của Tôn Yến Tư.
Chẳng lẽ người này cũng thích Tôn Yến Tư?
Trần Việt nghĩ vậy, rồi liền hỏi luôn.
Cậu khẽ chọc chọc vào Chu Chúc Tinh, đối phương quay đầu nhìn về phía cậu. Xung quanh rất yên tĩnh, Trần Việt ghé sát tai anh ấy, thì thầm hỏi: "Anh cũng thích Tôn Yến Tư à?"
Hỏi xong, cậu lùi lại một chút, định quan sát biểu cảm của Chu Chúc Tinh, nhưng đối phương dường như đơ ra, chớp chớp mắt mấy cái, rồi đưa tay sờ vào tai mà Trần Việt vừa ghé vào, hỏi: "Em vừa nói gì?"
Thế là Trần Việt lại lặp lại câu hỏi lần nữa.
Chu Chúc Tinh ngẩn ra một giây, cuối cùng "ừm" một tiếng, sau đó lại bổ sung thêm: "Cũng tạm xem là thích."
Đôi mắt Trần Việt lập tức sáng lên: "Tôi cũng thích. Hôm qua nghe thấy nhạc cô ấy trong xe anh, tôi đã nghĩ không biết anh có thích nhạc của cô ấy không."
"Aizz, tự dưng nhớ ra, hồi đó trong lễ kỷ niệm của viện, tôi còn lên sân khấu hát bài "Tôi hoài niệm", lần đầu tiên lên sân khấu, căng thẳng muốn chết, may mà không có sự cố gì." Trần Việt mắt cong cong, kể lại với Chu Chúc Tinh chuyện ngày ấy, "Ban đầu tôi vốn không định hát đâu, tôi là nhân viên hậu trường mà, kết quả chị khoá trên bảo tôi có hình tượng ổn, bảo thử hát vài câu, không được thì hát nhép cũng không sao.
May mà hồi nhỏ tôi có học hát, hát xong thì chị ấy giữ tôi lại luôn."
"Hồi đó tôi năm hai, diễn xong về hậu trường còn có fan giấu tên tặng tôi một bó hoa, tôi ngại chết đi được, đến giờ cũng không biết fan nhỏ đó là ai… Aiz, lễ kỷ niệm năm đó anh có ở đó không?"
Chu Chúc Tinh lớn hơn Trần Việt hai tuổi, học cùng một viện, là đàn anh của Trần Việt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!