Chương 108: Thời niên thiếu

Năm Trần Việt sáu tuổi, Chu Chúc Tinh nắm tay cậu bước qua cánh cổng tiểu học.

Chu Chúc Tinh lớn hơn Trần Việt hai khóa. Khi Trần Việt học lớp Một, Chu Chúc Tinh học lớp Ba, các bạn trong lớp đều biết cậu có một người anh hàng xóm học lớp 3A.

Khi Chu Chúc Tinh tốt nghiệp tiểu học và bước vào lớp Bảy, Trần Việt mới vừa lên lớp Năm.

Dù đã mười một tuổi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Chu Chúc Tinh không còn học cùng trường với mình, Trần Việt vẫn sẽ chui vào hõm cổ của anh mà khóc.

Và Chu Chúc Tinh sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, ôm cậu vào lòng thật dịu dàng.

Trường cấp hai của Chu Chúc Tinh chỉ cách trường tiểu học của Trần Việt một con phố.

Biết được điều này, Trần Việt lập tức nở nụ cười, nhưng khi ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Chu Chúc Tinh, cậu lại ngượng ngùng quay đầu đi – nhớ tới mấy lần khóc nhè trước mặt anh, Trần Việt thấy mặt mình nóng bừng.

Năm mười hai tuổi, Trần Việt lên lớp Bảy. Khu lớp Bảy và khu lớp Chín cách nhau một quãng khá xa, nhưng Trần Việt vẫn mỗi ngày đều chạy tới khu lớp Chín để đưa "cơm tình yêu" cho Chu Chúc Tinh.

Chẳng bao lâu, cả lớp đều biết Chu Chúc Tinh có một cậu em hàng xóm dễ thương, và anh chàng lạnh lùng Chu Chúc Tinh lại đặc biệt dịu dàng khi ở cạnh cậu em đó.

Học sinh lớp Chín tan học muộn hơn lớp Bảy và lớp Tám. Ban đầu, Trần Việt "bỏ rơi" Cố Tân Nhạc để ở lại trường đợi Chu Chúc Tinh về cùng. Sau đó bị Chu Chúc Tinh xoa đầu một cái: "Tiểu Nguyệt, nếu em ngoan ngoãn đợi anh ở nhà, anh sẽ vui hơn nhiều đấy."

Vậy là Trần Việt không cố chấp ngồi lì trong lớp học trống trải để chờ tan trường nữa, mà cùng Cố Tân Nhạc về nhà.

Về sau, mỗi tối khi Chu Chúc Tinh tan học về, trên đường luôn bảo tài xế dừng xe – anh muốn mua gì đó cho Trần Việt, có khi là một bó hoa, có khi là một miếng bánh kem, hoặc món ăn mà hôm trước Trần Việt thèm ăn nhưng chưa mua được.

Ngày nào Trần Việt cũng nhận được một bất ngờ từ Chu Chúc Tinh, cậu bắt đầu háo hức đoán xem ngày mai anh sẽ tặng gì tiếp theo.

Mùa hè sau kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, Chu Chúc Tinh và Trần Việt cùng Giang Hữu Chi và Cố Tân Nhạc đi du lịch đến một thành phố ven biển.

Nhìn mặt biển lấp lánh ánh sáng, Chu Chúc Tinh lại quay đầu nhìn Trần Việt đang tắm nắng dưới ánh mặt trời. Trong ánh nắng, cậu ấy như đang phát sáng vậy.

Chu Chúc Tinh lặng lẽ ngắm nhìn Trần Việt phơi nắng, trong lòng dâng lên từng gợn sóng.

Anh nghĩ, Tiểu Nguyệt của anh, thật sự đã lớn rồi.

Ánh mắt anh quá nóng bỏng, khiến Trần Việt phải mở mắt ra, quay đầu nhìn anh, đôi mắt hơi nheo lại vì nắng: "Anh ơi, sao anh cứ nhìn em hoài vậy?"

Chu Chúc Tinh sững người, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Việt Việt, sau này em muốn sống ở đâu?"

Trần Việt gác cằm lên đầu gối, vài giây sau mới hỏi lại: "Thế còn anh?"

Chưa đợi Chu Chúc Tinh trả lời, Trần Việt đã nói tiếp: "Có phải anh lên đại học rồi thì sẽ rời xa em không?"

Trong giọng nói có chút buồn bã.

Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng nhéo má Trần Việt, giọng nói chắc chắn: "Không đâu. Anh sẽ không rời xa em."

Trần Việt mỉm cười, không hỏi gì thêm, đưa ra một ngón út: "Vậy… móc ngoéo nhé."

Trên cổ tay cậu vẫn đeo chuỗi hạt mà Chu Chúc Tinh đã xin cho cậu ở chùa.

"Ừm, móc ngoéo." Chu Chúc Tinh cũng cong môi cười, đưa ngón út ra móc lại.

Giang Hữu Chi và Cố Tân Nhạc vừa mua nước dừa quay về thì thấy cảnh này, Cố Tân Nhạc lập tức kêu ầm lên như một chú cún con: "Việt Việt với anh Chu lại giấu tụi mình chuyện gì nữa đúng không!!"

Trần Việt rút tay về, chẳng khách sáo chút nào, cầm luôn ly nước dừa trong tay Cố Tân Nhạc: "Làm gì có!"

"Có mà!" Cố Tân Nhạc chọc eo Trần Việt một cái.

Hai người lập tức bắt đầu cãi vặt như học sinh tiểu học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!