Chương 107: Thời Thơ Ấu

Có một gia đình mới chuyển đến sống trong căn biệt thự lớn bên cạnh.

Trần Việt năm tuổi, nằm bò bên cửa sổ, nhón chân nhìn ra ngoài, quay sang hỏi mẹ Diệp Dư Xu đang đứng bên cạnh: "Mẹ ơi, đó là hàng xóm mới của mình hả?"

Diệp Dư Xu rời mắt khỏi chiếc xe sang trọng đậu ngoài sân, nhìn sang khuôn mặt trắng trẻo của cậu con trai, xoa đầu cậu bé: "Đúng rồi, bé yêu à."

Trước khi Trần Việt kịp nói thêm điều gì, Diệp Dư Xu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi, trước khi rời đi cô còn dặn dò: "Đừng đứng nhón chân lâu bên cửa sổ, sẽ mỏi lắm đấy."

Trần Việt ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu bé lại nhón chân nhìn thêm vài giây, rồi mới thật sự nhận ra: "Mình có hàng xóm mới rồi!" Cậu vừa định rời khỏi cửa sổ thì thấy có một bóng người bước ra từ ghế sau của chiếc xe, người đó mặc bộ đồ vest nhỏ, đeo ba lô, bước xuống xe rất ngầu.

Đẹp trai y hệt nam chính trong bộ phim hoạt hình cậu xem tối qua!

Trần Việt không khỏi mở to mắt.

Ngay giây tiếp theo, "nam chính" ấy quay đầu nhìn về phía bên này. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Việt chủ động giơ tay, nhón chân cao hơn nữa, nở một nụ cười thật tươi và vẫy tay chào.

"Nam chính" kia bỗng khựng lại, suýt nữa thì vấp ngã, rồi vội vàng quay đầu đi, bước nhanh hơn, khuất khỏi tầm mắt của Trần Việt.

Không nhận được hồi đáp, Trần Việt hơi buồn. Cậu buông tay xuống, thả lỏng đôi chân đang run vì nhón lâu, tựa đầu lên giường.

Nhưng chỉ vài giây sau, Trần Việt đã tự an ủi xong rồi – trong phim hoạt hình, "nam chính" lúc nào chả lạnh lùng và vô tình như vậy mà.

Bộ não nhỏ bé của Trần Việt không giữ được quá nhiều chuyện, chưa đầy một lát, cậu đã quăng sự việc đó ra sau đầu.

Đến trưa, Cố Tân Nhạc đến nhà Trần Việt ăn cơm, thế là hai cậu bé cùng chơi xếp hình trong sân, Trần Việt cũng quên béng luôn anh hàng xóm đẹp trai hồi sáng.

Nếu không phải Cố Tân Nhạc chủ động nhắc đến, có khi cậu đã quên mất thật rồi.

"Việt Việt, nhà bên cậu có người giàu chuyển tới đấy! Cái xe đó đắt lắm luôn, đủ mua được nhiều lắm lắm Lego ấy!" Cố Tân Nhạc đột nhiên nói.

Nghe câu này, Trần Việt chợt nhớ lại "nam chính" mình thấy hồi sáng, động tác lắp xếp mô hình cũng chậm lại một nhịp.

Vài giây sau, Trần Việt ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tân Nhạc, nhẹ giọng hỏi:

"Nhạc Nhạc, có phải tớ không được người ta thích không?"

Câu hỏi này thực sự quá kỳ lạ. Cố Tân Nhạc lắc đầu như cái trống bỏi: "Làm sao mà có chuyện đó được! Việt Việt đáng yêu nhất luôn ấy!"

Trần Việt rất xinh xắn, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn đen láy, cái miệng nhỏ đỏ hồng, tóc lại hơi dài một chút, thoạt nhìn còn giống một bé gái. Buộc tóc lên thành chỏm trông y như quả táo đỏ vậy.

Trong lớp mẫu giáo, từ cô giáo đến các bạn nhỏ, ai cũng thích Trần Việt cả. Làm sao mà Trần Việt lại không được người ta thích cơ chứ? Không thể nào!

Nghe xong câu trả lời đó, Trần Việt vẫn không thấy vui lên được, môi hơi chu ra, cúi mắt, uất ức nói: "Vậy sao anh hàng xóm mới lại không muốn làm bạn với tớ?"

Nói xong, Trần Việt kể lại chuyện xảy ra vào buổi sáng. Còn chưa kịp để Cố Tân Nhạc an ủi, cậu đã liếc mắt thấy một bóng người xa lạ, mặc vest nhỏ, mặt lạnh tanh, cao ráo đẹp trai…

"Việt Việt, kia có phải là hàng xóm mới của cậu không?"

Nghe vậy, Trần Việt ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy anh hàng xóm đang đứng ngoài cửa nhìn về phía mình.

Khác với buổi sáng, lần này anh hàng xóm không đeo ba lô mà đang cầm một hộp bánh – là loại bánh ngọt Trần Việt rất thích ăn, phải xếp hàng rất lâu mới mua được.

Trần Việt chớp mắt mấy cái, buông mảnh ghép trong tay xuống, chạy về phía cổng rồi đứng lại.

Giữa hai người là cánh cổng.

Cuối cùng, anh hàng xóm là người mở lời trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!