Chương 10: (Vô Đề)

Đúng lúc hai người đang rơi vào một tình huống mập mờ đến cực điểm thì Tưởng Tùng Tầm đang duỗi người cổ nhìn vào trong xe, lại trở thành kẻ phá hỏng bầu không khí.

Nhìn rõ cảnh tượng trong xe, âm thanh "xì—" đầy kinh ngạc của Tưởng Tùng Tầm dường như lọt thẳng vào tai hai người bên trong. Sau đó, đầu anh ta vô tình va vào xe một cái "cộp", âm thanh vang rõ ràng trong khoang xe.

Trái tim Trần Việt đột nhiên đập nhanh không rõ lý do. Cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là cậu cảm thấy bàn tay đang đặt sau lưng mình của Chu Chúc Tinh nóng quá, ánh mắt đối phương còn mang theo chút gì đó như xâm chiếm.

Ý nghĩ ấy chỉ lướt qua, Chu Chúc Tinh đã buông cậu ra, chủ động lùi lại, nhỏ giọng nói một câu "Xin lỗi", rồi lại bảo "Xuống xe thôi", sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.

Dáng vẻ đó có chút như vội vàng bỏ chạy.

Bình tĩnh xen lẫn hoảng loạn.

Trần Việt vẫn giữ nguyên khoảng cách đó, hàm răng hàm dưới khẽ nghiến lại, xin lỗi? Có gì mà phải xin lỗi?

Cậu cũng không rõ vì sao mình lại có cảm giác như… ấm ức, hay có thể nói là giận dỗi.

Nhưng cậu biết rõ, điều khiến mình không vui chính là câu "xin lỗi" đó của Chu Chúc Tinh.

Trần Việt hít sâu một hơi, mở dây an toàn rồi bước xuống xe. Đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Tưởng Tùng Tầm, cậu không khỏi ho khan hai tiếng đầy lúng túng.

Ba người cùng nhau bước vào quán Tầm Mịch.

Vừa vào quán bar, Tưởng Tùng Tầm vừa tìm được một vị trí tốt cho Trần Việt và Chu Chúc Tinh thì đã bị một cuộc điện thoại gọi đi mất, trong nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi với nhau.

Trần Việt nhìn vào thực đơn trên bàn, biết tửu lượng của Chu Chúc Tinh không tệ, bèn chủ động hỏi: "Muốn uống chút gì không?"

Chu Chúc Tinh nhìn thực đơn vài giây, rồi hỏi ngược lại: "Em uống loại rượu nào?"

Trần Việt nhướng mày, vừa tháo khăn quàng cổ, vừa cởi áo khoác để lộ lớp áo trong bên trong, vừa lắc đầu: "Tôi thường không uống rượu, vì chỉ cần một ly là say."

Chu Chúc Tinh khẽ gật đầu: "Vậy tôi cũng giống em."

Trần Việt bật cười, bước đến quầy bar gọi món: "Một ly nước chanh ấm, một ly sữa bò nóng."

Chu Chúc Tinh không thể uống sữa, anh bị chứng không dung nạp lactose, hễ uống sữa là cơ thể sẽ khó chịu. Chuyện này, Trần Việt chỉ biết sau khi cả hai đã kết hôn. Có một hôm dì nấu ăn xin nghỉ để về quê, Trần Việt đã chuẩn bị bữa sáng với sữa nóng cho Chu Chúc Tinh. Khi đó, cậu chưa biết việc anh không tiêu hóa được lactose, chỉ thấy biểu cảm khi uống sữa của anh có phần gượng ép.

Cậu vốn định nói rằng nếu không muốn uống thì đừng cố, nhưng cuối cùng lại thấy Chu Chúc Tinh uống cạn chỉ trong vài ngụm.

Về sau Trần Việt mới nghe dì nấu ăn nói, Chu Chúc Tinh bị chứng không dung nạp lactose, nên trên bàn ăn hầu như không bao giờ xuất hiện sữa bò.

Khi quay lại chỗ ngồi, Trần Việt thấy chiếc áo khoác và khăn quàng cổ mà cậu vừa tiện tay ném lên ghế đã được gấp gọn gàng ngăn nắp. Trong lòng cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cậu ngồi xuống đối diện Chu Chúc Tinh, nhìn thẳng vào anh, hỏi: "Lúc nãy trong xe, tại sao anh lại nói xin lỗi?"

Hình như Chu Chúc Tinh bị câu hỏi đó làm cho sững người, anh đưa tay bóp nhẹ sống mũi, nói: "Anh…"

Anh vừa rồi có phải định hôn em không?

Trần Việt muốn hỏi câu đó, nhưng lời đến miệng lại ngại ngùng không dám nói ra. Thế là cậu đổi cách diễn đạt: "Chúng ta đã… kết hôn rồi. Anh muốn làm gì với tôi cũng được."

Thật ra câu nói này, kiếp trước Trần Việt cũng từng muốn nói với Chu Chúc Tinh.

Ai mà ngờ được, hai người đã kết hôn ba năm, vậy mà chưa từng quan hệ một lần, số lần hôn nhau, ôm nhau, thậm chí nắm tay cũng chẳng là bao.

Còn xa lạ hơn cả người dưng.

Nhưng trong lần sống lại này, Trần Việt không còn né tránh những vấn đề như thế nữa. Cậu chỉ đơn giản là muốn… hàn gắn mối quan hệ giữa mình và Chu Chúc Tinh.

Có lẽ, nói trắng ra thì cậu muốn chung sống thật tốt với Chu Chúc Tinh.

Trần Việt cụp mắt xuống, không nghĩ thêm về chuyện kiếp trước nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!