Khi con người đối mặt với cái chết, họ sẽ nghĩ gì?
Trần Việt từng thảo luận vấn đề này với bạn bè. Cậu cảm thấy đời người chẳng qua chỉ là một chuyến đi, cái chết là chuyện sớm hay muộn. Vào giây phút rời khỏi thế giới này, có lẽ trong đầu cậu sẽ thoáng qua những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời.
Nhưng đến khi cái chết thật sự ập đến, Trần Việt mới phát hiện mọi chuyện không hề như mình nghĩ.
Tai nạn xảy ra quá đột ngột.
Trần Việt đang ngồi ở ghế lái phụ, nhắn tin với Tưởng Tùng Tầm Tầm trên điện thoại, trong khi Chu Chúc Tinh – người bạn đời hợp pháp của cậu đang tập trung lái xe.
Không ai ngờ được điều gì sẽ xảy ra ở giây tiếp theo.
Khi chiếc xe tải lớn lao thẳng về phía chiếc ô tô con của họ, Chu Chúc Tinh lập tức đánh tay lái gấp về bên phải. Trước khi Trần Việt kịp phản ứng, anh ấy đã lập tức ôm chặt lấy Trần Việt để che chắn.
Trần Việt rất sợ đau.
Thế nhưng vào khoảnh khắc hai chiếc xe va chạm, so với cơn đau do cú va đập mang lại, cái ôm siết chặt của Chu Chúc Tinh lại khiến cậu đau hơn nhiều.
Cậu không ngờ rằng, người bạn đời hợp pháp mà sau ba năm vẫn không thể xây dựng được tình cảm, lại bảo vệ mình vào thời khắc sống còn ấy.
Trần Việt muốn hỏi anh ấy vì sao, muốn hỏi anh ấy chảy nhiều máu như vậy có đau không. Cậu đưa tay ôm lấy lưng anh ấy, khi chạm vào chất lỏng sền sệt dính tay, các ngón tay cậu run lên bần bật.
Không màng đến vị máu tanh trong cổ họng, Trần Việt cố gắng mở miệng nói: "Cố gắng lên…"
Hình như cậu nghe thấy Chu Chúc Tinh cười khẽ, môi anh ấy lướt qua vành tai cậu, có chút nhột. Rồi lại nghe thấy giọng nói yếu ớt mà dịu dàng vang lên: "Đừng sợ, Tiểu Nguyệt*…"
(*Chữ Việt () và chữ Nguyệt () đồng âm với nhau, đều phát âm là Yuè.)
"Xin lỗi…"
Nói xong hai câu đó, anh ấy không còn động tĩnh gì nữa.
Xin lỗi là ý gì? Tiểu Nguyệt có nghĩa là gì? Tại sao lại chọn bảo vệ mình vào lúc ấy?
Trần Việt muốn hỏi Chu Chúc Tinh rất nhiều câu hỏi, nhưng khi lời đến bên miệng lại chỉ thành một câu duy nhất: "Đừng ngủ, Chu Chúc Tinh…"
Vào khoảnh khắc mất đi ý thức, Trần Việt vô thức nắm chặt lấy vạt áo đã đẫm máu của đối phương, miệng thì thầm: "Tỉnh lại đi…"
**
"Tỉnh lại đi!"
Tưởng Tùng Tầm ngồi ở chỗ của mình, nhìn Trần Việt đã ngủ gục trên bàn gần một tiếng đồng hồ, vẻ mặt đầy bất lực.
Cậu thở dài, đưa tay chọc chọc vào vai Trần Việt, rồi không nhịn được còn nghịch ngợm kéo kéo cái chỏm tóc nhỏ sau đầu cậu.
"A Việt—"
"Trần Việt—"
"Tiểu Nguyệt—"
Không biết là câu nói nào đã k*ch th*ch đến đối phương, Tưởng Tùng Tầm thấy người vừa rồi còn đang gục đầu trên bàn đột nhiên run lên rồi ngồi bật dậy, hơi thở dồn dập, vành mắt cũng đỏ hoe. Vì ngủ quá lâu, trên mặt vẫn còn hằn vết đỏ.
Thế nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc của Trần Việt.
Trần Việt sở hữu khuôn mặt khó phân biệt nam nữ. So với nói là đẹp trai, thì phải gọi là xinh đẹp mới đúng hơn. Lúc nhỏ từng bị nhầm là con gái, lớn lên lại bị xúi đóng vai công chúa, khiến bao chàng trai thầm thương trộm nhớ. Sau khi biết cậu là con trai, trái tim của đám trai thẳng đó đều vỡ vụn.
Có một câu nói rất đúng, khuôn mặt này, dù là con trai hay con gái đều rực rỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!