Chương 4: (Vô Đề)

Thấy tôi bước vào, anh khẽ nhíu mày.

"Du Du, chẳng phải anh đã bảo em đến sớm một chút sao? Hôm nay còn có chuyện gì quan trọng hơn à?"

Tôi đưa quà cho mẹ chồng, đơn giản giải thích vài câu.

Bà không nhận, chỉ hờ hững nhấc mí mắt lên liếc tôi một cái.

"Con dâu mà không bằng người ngoài, là coi thường bà mẹ chồng quê mùa như tôi đây à!"

Tôi không nói gì, đặt quà xuống trước mặt bà, rồi tự tìm chỗ ngồi xuống.

Mẹ chồng tôi nói chuyện xưa nay vẫn thế.

Sau khi kết hôn, suốt một thời gian dài, tôi thường bị những lời châm chọc như thế của bà làm tổn thương, còn từng khóc trước mặt Quý Triệt mấy lần.

Tôi không hiểu.

Dù không cùng huyết thống, nhưng năm xưa khi bà thập tử nhất sinh, chính tôi là người bỏ tiền cứu mạng bà, lẽ ra bà không nên có thái độ thù địch với tôi như vậy.

Quý Triệt nhíu mày, nói:

"Mẹ anh hồi trẻ đã chịu nhiều khổ cực, em vì anh mà nhẫn nhịn một chút đi."

Thế nhưng, từ vài tháng trước, tôi bỗng không còn để tâm đến thái độ của mẹ chồng nữa.

Bà mỉa mai hay trưng ra sắc mặt, tôi đều dửng dưng như không.

Cứ như một bà lão xa lạ đang kể chuyện nhà người khác.

Giản Tân Như mỉm cười lên tiếng.

"Du Du, bác gái nhất quyết bảo tôi đến góp vui hôm nay, cậu không để bụng chứ?"

Tôi nhìn cô ta, cười nhạt.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Không đâu, cứ đến thoải mái."

"Dạo này làm phiền chồng cậu nhiều quá, cậu đừng để trong lòng nhé, đừng vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng hai người." Giản Tân Như lại nói.

"Nói gì thế, các cậu là đồng hương lại là bạn học, chuyện đó là điều anh ấy nên làm."

Tôi cầm một quả nho Shine Muscat trên bàn cho vào miệng, vừa mới dỡ tranh xong, thật sự là rất khát nước.

"À, báo trước với cậu một chút, nãy tôi bắt không được xe nên nhờ Quý Triệt đến đón. Trên đường tôi bảo hay là tiện thể đón cậu luôn, kết quả anh ấy nói đường đó vòng vèo quá, đúng là cái tính vẫn như xưa, chẳng quan tâm gì!"

Giản Tân Như cười nhẹ.

Tôi lại cho thêm một quả nữa vào miệng, tùy ý nói:

"Tôi tự lái xe tiện hơn. Sau này nếu cậu cần gì thì cứ gọi anh ấy, không cần nói với tôi đâu."

Giản Tân Như hơi sững người, có vẻ bất ngờ, ngập ngừng cười gượng.

"Thế thì ngại quá."

"Không có gì phải ngại cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!