Quý Triệt ngây người nghe, cố gắng tiêu hóa từng chữ một.
Anh nhớ đến sự né tránh đụng chạm của cô dạo gần đây.
Nhớ đến việc cô không còn bộc lộ cảm xúc hay nhiệt tình với anh nữa.
Nhớ đến lần cô tỉnh lại và nói muốn ly hôn...
Thì ra, tất cả đều là thật!
Không phải vì ghen tuông, không phải vì dỗi hờn.
Lúc đó, cô đã quyết định không cần anh nữa rồi!
13
Anh đã rất lâu không đến công ty.
Trợ lý gọi điện báo cáo, toàn là tin xấu.
Anh không muốn nghe, cũng lười nghe.
Trước kia anh xông pha nơi thương trường, đầy chí khí và quyết liệt, là bởi vì anh thích thấy vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Du Du khi nhận quà, đôi mắt sáng rỡ, giọng điệu nũng nịu mềm mại.
Giờ đây, dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tiền bạc, thứ ấy sinh không mang đến, c.h.ế. t không mang đi.
Đủ dùng là được rồi.
Cho đến một ngày, khi anh vừa ra khỏi cửa, trợ lý gọi điện đến:
"Anh phá sản rồi."
Anh có chút sững sờ.
Lại cười nhạt một cái, như chẳng có gì to tát, rồi vẫn đều đặn đến phòng tranh.
Anh gần như ngày nào cũng đến.
Nhưng không còn xuất hiện trước mặt Du Du nữa, chỉ ngồi trong quán cà phê đối diện, nhìn qua khung cửa kính.
Có một lần, Du Du vẻ mặt khó xử nói với anh:
"Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt em nữa không, mỗi lần thấy anh em lại nhớ đến những chuyện không vui."
Sắc mặt anh tái nhợt, ngón tay run rẩy rời đi.
Về sau, anh chỉ dám nhìn từ xa.
Nhìn cô buổi sáng đón ánh bình minh bước vào phòng tranh.
Nhìn cô buổi trưa cười nói vui vẻ cùng đồng nghiệp đi ăn trưa.
Nhìn cô hăng hái cùng công nhân khuân vác tranh.
Anh vừa vui vừa buồn.
Vui vì Du Du cuối cùng cũng trở lại là cô gái tràn đầy sức sống, vui vẻ, rạng rỡ ngày nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!