Edit: Kali
Beta: TH
Thẩm Tri Sơ cong mắt, "Nói tục không tốt."
Hơn nữa lại còn không phù hợp với hình tượng tuyệt vời của cậu...
Phải biết rằng lúc huấn luyện Chu Diễn Chiếu cứ như người ở cõi âm ti, cũng chưa hề nói tục.
Không chỉ đẹp trai mà là thật sự rất đẹp trai.
Chu Diễn Chiếu quay đầu chỗ khác, không nói gì.
"Vậy không có việc gì nữa thì, tôi đi về trước..."
Về, về trước?
Đêm hôm khuya khoắt, đầu phố vẫn vô cùng náo nhiệt, bảng hiệu Lộ Mỹ lớn đến lóa mắt, ai biết khi nào sẽ có fans hâm mộ từ đâu chạy tới hay không.
Tách tách hai bức ảnh là lại đưa hai người họ lên tâm điểm của dư luận.
Bây giờ Thẩm Tri Sơ rất sợ.
Chu Diễn Chiếu thấy cô muốn chạy, mặt thoắt cái đã toả khí lạnh.
Hơn nửa ngày, cậu mới lạnh giọng mở miệng nói: "Để tôi đưa em về."
Thẩm Tri Sơ nhanh chóng mềm lòng.
Cô chưa từng yêu đương, không hiểu kịch bản, rung động chính là rung động, hơi thích chính là hơi thích, không vòng vo nhiều như vậy.
Trước kia lúc xem TV, Thẩm Tri Sơ ghét nhất là kịch bản mượn danh nghĩa "Vì muốn tốt cho anh/em", làm đối phương hiểu lầm rồi tổn thương sinh ra khúc mắc. Cô cảm thấy, nếu có chuyện gì thì nói thẳng ra không phải vẫn tốt hơn sao.
Không phải chỉ là chuyện thích nhau thôi ư, còn điều gì khác không thể nói ra chứ?
Mãi tới khi có chuyện xảy ra với mình, cô mới nhận ra, thật ra cần phải suy xét rất nhiều chuyện.
Dưới đèn đường, khuôn mặt Chu Diễn Chiếu càng dịu dàng.
Nhìn trông hơi đáng thương.
Thẩm Tri Sơ cụp mắt, nhẹ giọng hỏi: "... Đợi lâu lắm rồi sao?"
"Ừm."
"Đừng tiễn tôi nữa, về ăn cơm đi. Ngày mai gặp cũng được."
Thẩm Tri Sơ vẫy tay, người còn chưa đi được hai bước, lại bị chàng trai bắt được.
Lần này không cho cô có cơ hội từ chối.
Chu Diễn Chiếu kéo cánh tay cô lại.
Dáng người cậu cao ráo, gần như xách cả nửa người cô lên.
Chu Diễn Chiếu nhẹ nhàng cong môi, giọng nói trầm thấp và êm tai.
Cậu nói: "Tôi mời em ăn cơm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!