Tối muộn, Tần Vô Nguyệt trở về, vest chỉnh tề, trên người vương chút hương rượu vang đỏ nồng nàn.
Tôi nói:
"Ban ngày người đại diện của anh đến một chuyến, mang bài hát mà nhạc sĩ viết đến, đều là chuẩn bị cho album mới trong buổi hòa nhạc của anh. Đại minh tinh, bây giờ anh đến cả nhạc cũng không tự mình viết sao?"
Anh ta không nói gì, chỉ kéo tôi từ trên sofa dậy, lôi thẳng vào phòng tắm, ném tôi vào bồn tắm.
Nước b.ắ. n tung tóe, anh ta thô bạo đè lên người tôi.
Vài giọt nước nóng b.ắ. n vào mắt, tôi cố gắng chớp mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt tràn ngập dục vọng của người đàn ông trước mặt.
"... Anh và cô Châu, chỉ hẹn hò ăn tối, không qua đêm sao?"
Anh ta mặt không cảm xúc bóp lấy cằm tôi, bẻ mặt tôi sang một bên, động tác mạnh đến mức xương của tôi đau nhức.
"Đừng có bày trò cô ta thì thanh cao trong trắng, anh không nỡ đụng vào, cho nên chỉ có thể trút giận lên người tôi nữa có được không? Thật là thảm hại, đến tiểu thuyết cẩu huyết bây giờ cũng không viết như thế nữa rồi..."
Tần Vô Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, lại ép mặt tôi quay lại, nhìn kỹ vài giây: Cô uống rượu rồi?
Tôi giơ tay lên, dùng ngón tay vẽ loạn xạ trong không khí:
"Chỉ uống một chút thôi. Mấy chai rượu trong tủ rượu của anh, nhìn thì đắt tiền đấy, nhưng cũng không ngon lắm..."
Những lời phía sau, bị nụ hôn của anh ta nuốt chửng.
"Cô ấy và cô, quả thật khác nhau."
Anh ta thì thầm bên môi tôi:
"Bởi vì tương lai của tôi, là kết hôn với cô ấy."
Nói xong câu này, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như muốn nhìn thấy biểu cảm gì đó trên mặt tôi.
Nhưng tâm trí tôi đã bay xa.
Không biết đã bao nhiêu lần, bay về quá khứ.
Tôi nhớ đến buổi nhạc hội đầu tiên mà chúng tôi cùng đi.
Một ban nhạc nhỏ có tiếng tạm thời không thể đến được, bên tổ chức tạm thời thông báo cho chúng tôi.
Tần Vô Nguyệt hiếm khi có chút căng thẳng, chuẩn bị rất nghiêm túc, dù chỉ còn mười phút nữa là lên sân khấu, vẫn còn đàn lại lần cuối.
Tôi nhớ đến cảnh anh ấy cuối cùng cũng tỏa sáng rực rỡ trong buổi nhạc hội đó, được một công ty quản lý khá tốt để mắt đến.
Điều kiện họ đưa ra cũng khá ổn, sắp sửa bàn đến chuyện ký hợp đồng.
Tần Vô Nguyệt vào nhà vệ sinh, rồi mãi không quay lại.
Nhìn nhân viên công ty cử đến ngày càng mất kiên nhẫn, tôi vội vàng xin lỗi, cười trừ, rồi hốt hoảng đi tìm anh ấy.
Tôi thấy Tần Vô Nguyệt trong nhà vệ sinh cuối hành lang.
Khi tôi tìm thấy anh ấy, anh ấy đang đè một gã đàn ông say khướt xuống đất, đ.ấ. m mạnh vào mặt gã.
Gã đàn ông bị đánh đến nghiêng mặt, nhổ ra nửa cái răng dính máu.
Nhưng gã vẫn trừng mắt nhìn Tần Vô Nguyệt, trong đó không chỉ có sự căm hận tột độ, mà còn có sự chắc chắn và đắc ý của kẻ ở vị trí cao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!