Tôi im lặng không đáp, anh ta ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ nhẹ lên má tôi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng bàn tay lại khựng lại.
"Sốt rồi sao không nói?"
Người tôi bỗng nhẹ bẫng, anh ta bế tôi lên.
Tôi mơ màng bấu víu lấy vạt áo anh ta, khó khăn lắm mới thốt ra được một tiếng: ... Anh.
Vòng tay anh ta siết chặt, anh ta cúi gằm mặt xuống nhìn tôi, ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi.
Tôi và Tần Vô Nguyệt sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng lại chẳng biết giờ sinh chính xác.
Ngày xưa, khi còn mặn nồng, chúng tôi thường chí chóe vì chuyện này.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Những lúc chọc tôi giận, anh ấy thường hạ giọng, ngoan ngoãn gọi tôi là chị để dỗ dành.
Còn tôi, mỗi khi bị anh ấy làm cho phát cáu, hoặc sau những trận cãi vã muốn làm lành, cũng sẽ ngọt ngào gọi anh ấy một tiếng anh.
Cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu rằng, gọi đối phương bằng danh xưng lớn hơn đồng nghĩa với việc nhận thua.
"Khuôn mặt đáng ghét. Triệu Nguyệt, có lúc, tôi thật sự muốn g.i.ế. c em..."
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, cơn sốt cao khiến tôi không còn phân biệt được đó là yêu hay hận, chỉ chìm vào bóng tối của những cảm xúc hỗn độn.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, mu bàn tay vẫn còn kim truyền dịch.
Chợt nhận ra điều gì đó, ngay lập tức, Tần Vô Nguyệt bước vào.
Anh ta cầm một khay thức ăn, thấy tôi tỉnh, nhướng mày, đặt khay xuống bàn cạnh giường:
"Tỉnh rồi à? Truyền xong thì tự ăn đi."
Ánh mắt tôi dừng lại trên bát cháo và đĩa dưa muối bà ngoại đặt bên cạnh.
Tôi cứng đờ cả người.
"Nếu cô muốn tôi mềm lòng, có thể dùng cách khác, đừng bao giờ nhắc lại chuyện cũ trước mặt người ngoài — Triệu Nguyệt, tôi không muốn ai biết, tôi từng có quan hệ với loại người như cô, hiểu không?"
Anh ta vừa nói, vừa lấy hộp thuốc đến:
"Ăn xong thì tự bôi thuốc, đừng để lại sẹo, người ta lại tưởng tôi ngược đãi nhân viên, ảnh hưởng đến danh tiếng."
Tôi muốn cười nhạt, nhưng đến sức nhếch môi cũng không còn:
"Anh giờ đúng là chu toàn thật đấy."
Anh ta không để ý, tự mình bước ra ngoài.
Tôi nhìn lên, thuốc trong bình truyền dịch chỉ còn một chút, tự rút kim, kệ vết thương đang rỉ máu, với lấy cái khay.
Bát cháo và đĩa dưa muối, tôi ăn sạch không còn một hạt.
Bước ra ngoài, Tần Vô Nguyệt đang ngồi trên thảm lông dài, dựa vào ghế sofa, cúi đầu gảy guitar.
Những nốt nhạc vụn vặt vang lên, chẳng biết hay dở thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!