Từ ngày hôm đó, tôi chuyển đến sống ở nhà Tần Vô Nguyệt.
Ngoài những lần thân mật hành xác, anh ta còn đưa tôi theo bên cạnh, bắt tôi làm công việc của trợ lý cá nhân.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, anh ta không thực sự cần trợ lý, đây chỉ là một cách khác để anh ta dày vò tôi.
"Triệu Nguyệt, cô Châu muốn uống Americano, ai cho cô mua White Mocha?"
Ở góc phim trường, anh ta ngồi cạnh nữ minh tinh họ Châu, nhướn mày:
"Gần ba mươi tuổi đầu rồi, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong sao? Thảo nào chẳng nên cơm nên cháo gì."
Châu tiểu thư, cô gái chưa đến hai mươi, khẽ kéo tay áo anh ta, mỉm cười dịu dàng:
"Thôi mà anh, em uống loại này cũng được, không sao đâu."
Tôi đứng yên tại chỗ, Tần Vô Nguyệt cũng nuốt vội câu nói định thốt ra, khựng lại một nhịp.
Ký ức xưa cũ ùa về, vẫn luôn âm ỉ trong lòng anh, chỉ tiếc giờ đây đã trở thành mồi lửa cho ngọn lửa hận thù.
Tôi nhắm mắt, cúi đầu xin lỗi rồi vội vàng đi mua lại cà phê.
Trời bất chợt đổ mưa rào khi tôi quay trở lại.
Tay ôm hai lốc cà phê, không rảnh che ô, những cốc giấy mềm nhũn vì ướt.
Tần Vô Nguyệt liếc qua, buông lời lạnh tanh: Mua cốc khác.
Cả đoàn phim đều nhận ra, anh ta đang cố tình làm khó tôi.
Họ xì xào bàn tán:
"Cô ta rốt cuộc đã đắc tội gì với thầy Tần vậy?"
"Chắc hồi xưa thầy Tần chưa nổi, cô ta dám khinh người ta ấy mà."
"Nhìn cũng có trẻ trung gì nữa đâu, sống thế này đúng là đáng đời."
Tôi đứng trong buồng vệ sinh, lặng lẽ nghe hết những lời xì xào của họ.
Đợi bên ngoài vắng lặng, xác nhận không còn ai, tôi mới dám đẩy cửa bước ra.
Hình ảnh tôi phản chiếu rõ nét trong gương. Tóc tai bết bát, dính bệt vào mặt vì mồ hôi sau bao lần ngược xuôi.
Khuôn mặt vốn đã chẳng có gì nổi bật, nay lại hằn thêm dấu vết thời gian, càng thêm phần tàn tạ.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhìn vào, tôi và Tần Vô Nguyệt giờ đây chẳng khác nào người của hai thế giới.
Mọi người thà tin chúng tôi có thù oán từ kiếp trước, chứ chẳng ai ngờ chúng tôi từng yêu nhau.
Như vậy cũng tốt.
Tôi vốc nước rửa mặt, rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài đang náo nhiệt ăn mừng đóng máy, rôm rả bàn về bữa tiệc tối.
Tôi lẽo đẽo theo chân Tần Vô Nguyệt. Anh ta giờ đã là ngôi sao hạng A, ngay cả đạo diễn cũng khúm núm mời anh ta ngồi ghế chủ tọa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!