Chương 3: (Vô Đề)

Tần Vô Nguyệt không đáp lời, anh ta liếc mắt ra hiệu, trợ lý bên cạnh liền lên tiếng giải thích:

"Giờ này thì chuyến tàu điện ngầm cuối cùng cũng hết rồi."

Triệu Nguyệt.

Chưa kịp để tôi trả lời, Tần Vô Nguyệt đã lên tiếng:

"Lúc trước cô cứ nghĩ tôi vào trại giam là sẽ không bao giờ ra được, nên vội vàng rũ bỏ để có cuộc sống tốt đẹp hơn, đúng không? Tôi cứ tưởng rời xa tôi cô sẽ sống sung sướng lắm chứ, ai ngờ bao nhiêu năm rồi mà vẫn chật vật thế này? Cô cũng gần ba mươi rồi nhỉ?"

Đèn xe cuối cùng cũng bật sáng, trong ánh sáng lờ mờ, tôi có thể nhìn rõ những cảm xúc ngập tràn trong mắt anh ta.

Như một cơn thủy triều, sự chế giễu và mỉa mai như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy bất lực, chẳng thể phản bác, chỉ đành thở dài:

"Xin lỗi, là tôi không đủ năng lực, khiến anh thất vọng rồi."

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Không cần xin lỗi đâu."

Anh ta nhếch mép cười khẩy:

"Thấy cô sống không tốt, với tôi, đó là một chuyện đáng mừng."

Con người này, sau sáu năm trải đời, trước mặt người ngoài thì diễn xuất đã đạt đến mức thượng thừa.

Nhưng đối diện với tôi, anh ta dường như chẳng thèm giữ lấy chút mặt mũi nào.

Tôi im lặng một hồi, thấy xe tiến vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một khách sạn năm sao gần đó.

Tần Vô Nguyệt dập thuốc, bước xuống xe từ cánh cửa đã được trợ lý mở sẵn, rồi chống tay lên cửa, nhìn tôi.

Vẻ mặt anh ta đầy vẻ hả hê, chế giễu:

"Đêm nay cô định ngủ trong xe sao?"

Ánh đèn trong thang máy sáng chói, thang máy di chuyển êm ru, tôi đứng nép vào một góc, cách Tần Vô Nguyệt hai bước chân.

Cả hai đều không có ý định xích lại gần.

Tôi cúi đầu, nhớ lại những năm tháng trước, lần đầu tiên chúng tôi đến thành phố lớn, lần đầu tiên bước vào thang máy. 

Chiếc thang máy cũ kỹ, rung lắc dữ dội.

Trong thang máy chật ních người, mùi t.h.u.ố. c lá và mồ hôi quyện vào nhau, khiến tôi buồn nôn muốn chết.

May mà lúc đó Tần Vô Nguyệt nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi, giọng nói bên tai tôi nhẹ như lông hồng.

Anh ta hỏi tôi có bị chóng mặt không, có muốn anh ta lát nữa hôn một cái không.

Cứ mỗi lần nhớ về những chuyện thời trẻ, tôi lại không khỏi xao nhãng.

Ánh mắt tôi vô định nhìn vào tấm gương trước mặt, thấy mái tóc được Tần Vô Nguyệt chăm chút kỹ lưỡng, chiếc nhẫn đá quý đắt tiền trên ngón giữa.

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi qua tấm gương phản chiếu, rồi khẽ cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!