Chương 10: (Vô Đề)

Trong bữa tiệc mừng công tối hôm đó, hai người họ cùng nhau rời đi.

Tôi ngồi một mình trong xe, hạ cửa sổ, thò tay ra ngoài. 

Trong cơn gió đêm mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo, tôi khẽ nheo mắt, bên tai bỗng vang lên một giọng nói do dự.

"Ơ... kia có phải xe của Tần Vô Nguyệt không?" 

A a a! 

"Hình như trong xe có người, có nên qua hỏi không?" 

"Có khi nào không tiện không nhỉ..."

Tôi chậm rãi mở mắt, thấy ba cô gái trẻ xinh đẹp mặc váy ngắn, tất chân và áo khoác cài nút sừng. 

Họ đứng bên lề đường, gần dải cây xanh, có chút do dự nhìn về phía này. 

Nhìn thấy tôi, họ khựng lại, rồi ngập ngừng lên tiếng:

"Chị... chị ơi, xin hỏi đây có phải xe của Tần Vô Nguyệt không ạ?" 

Tôi gật đầu: Đúng vậy. 

Họ lập tức phấn khích, nắm chặt tay, mắt sáng long lanh:

"Vậy có thể xin chụp ảnh chung hoặc xin chữ ký không ạ? -- Chúng em không phải fan cuồng đâu ạ! Chỉ là bị lạc đường, đi ngang qua đây thôi, không ngờ lại gặp được -- Chị là..." 

Tôi cười:

"Tôi là trợ lý của thầy Tần, nhưng hiện tại anh ấy không có ở trong xe." 

Ba cô gái trẻ lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn không cam lòng, đứng chôn chân tại chỗ với vẻ mặt đáng thương.

Tôi nghĩ ngợi một chút, đẩy cửa xe bước xuống, muốn nói gì đó với họ, cô gái đứng ngoài cùng bất ngờ quay đầu lại, đột nhiên hét lên đầy phấn khích: Tần Vô Nguyệt!!

Hơi rượu nồng nặc và mùi t.h.u.ố. c lá được gió đêm đưa tới khiến tôi ho sặc sụa, tôi dùng nắm đ.ấ. m che miệng quay đầu lại, thấy Tần Vô Nguyệt đang đứng cách đó vài bước.

Nhưng người đi cùng anh ta không phải là cô Châu.

Mà là hai người đàn ông xa lạ.

Một người mặt trắng bệch, mặt phù nề, mắt thâm quầng, thần sắc âm u.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Người kia trông đã ngoài năm mươi, tóc lốm đốm hoa râm.

Bảy ánh mắt cứ thế va chạm, giao nhau trong không khí, dần ngưng tụ thành một bầu không khí kỳ lạ.

Cô gái đứng đầu lấy lại bình tĩnh, rụt rè lên tiếng:

"... Thầy Tần, bọn em đều là người hâm mộ của anh."

Tần Vô Nguyệt không nói gì, chỉ mím chặt môi, tôi nhận ra anh ta đang căng thẳng, vì mắt anh ta thậm chí bắt đầu mất tiêu cự.

Thầy Tần...

Người đàn ông có gương mặt âm trầm kia đột nhiên nở một nụ cười, rồi giơ tay vỗ vai Tần Vô Nguyệt, giọng điệu ôn hòa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!