Mùa mưa dầm ở Thượng Hải luôn ẩm ướt khó chịu.
Tôi đứng trong phòng pha trà, xé một gói cà phê hòa tan, nghe đồng nghiệp bên cạnh tán gẫu.
"Mưa gần hai tuần rồi nhỉ?"
Chị Trần nói:
"Không biết đến bao giờ mới hết, quần áo trong nhà mốc meo hết cả rồi."
Nói đến đây, chị ấy như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn tôi:
"Tiểu Triệu, tối nay tiệc rượu ngành em cũng đi nhé? Đừng có trốn đấy, nghe nói Tần Vô Nguyệt cũng đến, em là fan của cậu ấy mà đúng không? Nghe Tiểu Trương nói, đến cả hình nền chờ máy tính của em cũng là ảnh của cậu ấy."
Tôi khẽ cười:
"Chắc là trùng hợp thôi mà..."
"Con gái con đứa, thích thần tượng có gì mà phải ngại ngùng."
Tôi chỉ cười trừ, không nói thêm gì.
Với khả năng của chị Trần, nếu tôi còn cãi lại, chắc chị ấy có thể đưa ra cả tá lý do để tranh luận với tôi.
Tôi quay người, định rời khỏi phòng pha trà.
Tiểu Trương phía sau bỗng gọi giật tôi lại:
"Này! Triệu Nguyệt, cà phê của cậu quên kìa."
Tôi quay đầu nhìn lại, cốc cà phê bị bỏ quên dưới máy lọc nước.
Nước màu nâu đã tràn ra, chảy dọc theo thành cốc.
"... Xin lỗi, tôi quên mất."
Tôi vội vàng chạy tới tắt vòi nước, tiện tay rút mấy tờ khăn giấy lau dọn vũng cà phê, rồi đổ cốc đi, trở về bàn làm việc.
Tiểu Trương lẽo đẽo theo sau, thò đầu vào hỏi:
"Sao trông cô cứ bồn chồn thế?"
Đâu có gì đâu?
Tôi theo phản xạ nở nụ cười ôn hòa, muốn lảng tránh.
Nhưng cô ấy đâu dễ bị qua mặt:
"Sao lại không có? Tay cô cứ run mãi kìa."
Thực ra, những năm qua, tôi không phải là chưa từng gặp lại Tần Vô Nguyệt.
Bởi vì anh ta quá nổi tiếng.
Từ những biển quảng cáo trên đường phố, cái tên liên tục đứng đầu bảng hotsearch, đến tấm áp phích khổng lồ nổi bật nhất trong rạp chiếu phim.
Sau khi anh ta nổi lên như một hiện tượng, cuộc sống thường ngày của tôi gần như không thể nào tránh khỏi sự hiện diện của anh ta.
Fanpage chính thức:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!