Chương 8: Trả Lại Di Vật Cho Em Trai

May mắn một điều là Saul không phải hung thủ giết cha. Mà thật ra, vụ mưu sát này

- nếu là thật

- cũng chẳng có tính khả thi. Bởi vì không có ai di chuyển từ thành Sergio đến thị trấn Sylvia chỉ trong một đêm được. Vậy nên Khan đành phải gác lại ngày nhận tước vị Tử tước vô thời hạn và chạy về thành Sergio. Có thể hắn không cần ngồi lên cái ghế Tử tước này nữa, mà thay vào đó, chiếc nhẫn gia huy Bá tước đang đợi hắn đeo trên tay.

Từ vị trí Tử tước chưa chính thức lại nhanh chóng nhảy lên làm Bá tước với tốc độ tên lửa như thế này khiến hắn cảm thấy hơi áp lực.

Trên đường trở về thành Sergio, tất cả người hầu và binh lính đi theo bảo hộ đều cưỡi ngựa. Chỉ có mỗi Khan là ngoan ngoãn ngồi trong kiệu xe. Nếu hắn biết cưỡi ngựa thì hành trình này có thể rút ngắn được kha khá thời gian, nhưng tiếc là không có Thần Ngữ nào giúp hắn biết cưỡi ngựa chỉ trong một giây.

Số lượng binh lính bảo vệ chủ nhân trên chuyến đi lần này đã được gia tăng. Và điều khiến Khan cảm thấy yên tâm rằng tính mạng mình được bảo đảm ở mức tối đa là sự tồn tại của Saul trong đội ngũ. Sau khi nhân vật chính thông báo cho Khan biết cái chết của cha, cậu ta cũng im lặng đi theo bằng thái độ miễn cưỡng. Với hắn mà nói, tình hình này cũng khả quan lắm rồi, vì nếu buộc phải so sánh thì trong mối quan hệ gia đình lỏng lẻo này, tình cha con còn tệ hơn tình anh em.

Bên ngoài, tiếng vó ngựa lộc cà lộc cộc tẻ ngắt trở thành bản nhạc ru ngủ. Nhưng so với việc phải đi ngủ, hắn tình nguyện bỏ chút sức lực diễn xuất cho người ta nhìn hơn. Khan ngồi bên trong xe cúi đầu giả vờ buồn thảm trước cái chết của cha, song đầu óc cũng không nhàn hạ mà sắp xếp lại các mảnh ghép ký ức của mình về người cha ở kiếp này.

Sau đó Khan phát hiện, hình như ký ức của hắn về ông cha đoản mệnh ở kiếp này cũng đã bị động chạm.

Trong ký ức của hắn

- có thể đã bị sửa chữa

- thì cha hắn là một người rất yêu thương con trai, và hiển nhiên "con trai" ấy chỉ là Khan mà thôi. Hắn muốn gì ông đều vui vẻ đáp ứng, ông thỏa mãn mọi nhu cầu của đứa con trai đầu lòng, cho dù nó có vô lý đến mức nào. Song cũng vì thế mà Khan rất yêu thương và kính trọng cha mình, lòng tin được trang bị vững chắc với lý do thép rằng mình là đứa con trai duy nhất của cha, đứa con trai mà cha yêu thương nhất.

Thế thì đứa con hoang sẽ không thể nào chen chân vào được, nó sẽ mãi mãi không có được tình yêu thương của cha, thứ mà chỉ hắn có thể sở hữu.

Như đồng xu luôn có hai mặt, sự thật và giả dối đều nằm trong hai mặt của đồng xu.

Chỉ là trong ký ức của Khan, người cha mà hắn yêu thương và tin rằng ông cũng yêu thương mình hóa ra lại nằm ở mặt đồng xu giả dối.

Cha của Khan, ngài Bá tước Evangeline bệ vệ một cõi thật ra là một kẻ ăn chơi trác táng không thua kém gì Khan thối nát trước kia. Người cha mà hắn luôn nghĩ rằng ông yêu thương mình thật ra có một niềm yêu thích và nỗi đam mê mãnh liệt với cờ bạc. Ông ta sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài những ván cược ngoạn mục, những màn đánh bài kích thích.

Khan cố gắng điều chỉnh lại trí nhớ của mình thật cẩn thận. Ở một khía cạnh nào đó, con cái đối với ông ta cũng chỉ là một dạng thú cưng. Cho nó ăn ngon mặc đẹp, cùng chơi với nó một cách vui vẻ, thế là nó sẽ mừng rỡ quấn quýt mình. Lờ nó đi, coi nó như vô hình thì nó sẽ mong mỏi tìm kiếm mình. Huống chi ông ta còn là một quý tộc ở vị trí cao, ông ta không thể không có người thừa kế được. Vì thế thuận theo lý lẽ thường tình, ông ta cưới vợ, sinh ra đứa con nối dõi, rồi khoác lên mình bộ dạng người cha thương con cái hết mực.

Có lẽ, sự ra đời của Saul chỉ là một tai nạn. Song, Khan cũng nhận ra một điều là ông ta không hề giả vờ yêu thương Saul, nhưng ông ta cũng chẳng có hành động đối xử tệ bạc nào với Saul cả. Chỉ là, ông ta hoàn toàn đối đãi với Saul như không khí, xem như Saul không tồn tại hoặc sự tồn tại của cậu ta chỉ là một món đồ chơi giải sầu cho đứa con trai đầu lòng. Xét về mặt tinh thần, đó cũng là một loại bạo lực lạnh.

Nghĩ đến đây, Khan lại không chắc chắn vì lý do gì mà ông ta không thèm nhìn đến Saul dù chỉ là nửa con mắt.

Hay là...

Cốc cốc. Khan ngoảnh đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cửa sổ đã kéo rèm kín kẽ nên không nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên ngoài. Vì trời còn sáng bảnh nên hắn vẫn thấy được xêm xêm cái bóng người hắt xuyên qua lớp vải rèm. Hắn đưa tay lên giật sợi dây lòng thòng bên hông cửa sổ xuống, vải rèm che cửa sổ lập tức được kéo ra. Nhân vật chính cưỡi ngựa bên ngoài, mắt nhìn thẳng vào hắn khi không còn chướng ngại gì.

"Di vật mà mẹ tôi đã để lại là gì?" Saul lập tức hỏi, thái độ trước sau vẫn lạnh lùng một mẩu.

Khan nhếch mép mỉm cười. Hắn còn tưởng cậu ta sẽ không hỏi nữa chứ. Mà cũng phải, nói sao đi nữa thì đó cũng là di vật mà mẹ mình để lại, thứ mà kiếp trước Saul chưa bao giờ thấy hình dạng tròn méo ra sao, thậm chí là không biết nó có tồn tại. Thứ duy nhất mẹ đã để lại cho cậu ta thì thử hỏi làm sao cậu ta không gấp gáp cho được? Ngoài mặt có lẽ cậu ta tỏ vẻ không quan tâm, cho rằng trước sau gì thì cũng lấy được thôi, nhưng chắc là trong lòng đã rối như tơ vò cũng không chừng.

"Một cái tráp." Khan hào phóng trả lời.

"Bên trong?"

"Tới đó rồi biết."

Saul nhíu mày, nhưng nếp nhăn đã mau chóng giãn ra.

Khan vờ như không thấy gì.

"Anh không buồn?" Saul bâng quơ hỏi.

Khan im lặng, quay mặt ra chỗ khác như thể muốn giấu đi cảm xúc thật của mình không cho ai nhìn thấy, không cho ai chạm vào.

"Nhiều chuyện." Khan cố tình nói giọng gắt gỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!