Quản gia Jonathan. Đây là một nhân vật mờ nhạt trong Huyền Thoại Tái Sinh, ông ta chỉ được nhắc sơ qua khi nhân vật chính đi gặp cha mình trước khi rời khỏi lãnh địa Evangeline, bắt đầu cho một cuộc hành trình trở thành huyền thoại.
Không nói đến cốt truyện, Jonathan trong ký ức của Khan kiếp này lại rất rõ ràng. Ông là một quản gia già đã gắn bó với gia tộc rất nhiều năm. Sự trung thành và tận tụy của ông đối với ngài Bá tước là không có gì để nghi ngờ. Thậm chí là sau khi Khan hay Saul được phán rằng là người vô duyên với con đường ma thuật, ông ta vẫn vì cái gia tộc này mà chăm chỉ làm việc, tỉ mẩn săn sóc gia tộc Evangeline.
Ông cũng là một người hiền từ và tốt tính, hắn vẫn nhớ nụ cười ấm áp của ông và vẻ mặt lo lắng khi thấy hắn ăn chơi và trở về trong tình trạng bê tha, say khướt.
Đôi khi, Jonathan còn hơn cả một người cha.
Có ai ngờ được vị quản gia hiền từ mà Khan từng biết, hiện đang nở một nụ cười ghê rợn rùng cả mình. Và giọng điệu điềm đạm, lạnh lùng thốt lên như thể ông là một Jonathan khác. Không, hắn phải nhận ra điều này từ sớm. Khan cẩn thận suy ngẫm lại một lượt về cảm nhận của mình, về nhận định của bản thân trong ký ức khi nhớ đến quản gia Jonathan.
Gần như, ký ức của hắn về Jonathan không hề có chút khuyết điểm nào. Tất cả mọi thứ đều chỉn chu đâu vào đó. Hoàn mỹ đến phát sợ. Hắn xem Jonathan hơn cả một người cha? Cảm giác thân thiết tựa cha con trong suy nghĩ của kẻ khác có thể xem là chuyện đương nhiên, nhưng với một Khan thối nát không xem ai ra gì thì sao?
Không thể.
Hắn biết mình có vẻ hắn hơi nặng lời với bản thân, nhưng Khan – trước khi chưa nhớ về ký ức tiền kiếp – là một tên vô dụng tự xem mình là cái tâm của vũ trụ, luôn khinh khi tất cả mọi người xung quanh. Thật khó để tin vào việc hắn xem Jonathan là một người cha được, huống hồ gì ông cha đẻ của hắn còn chưa chết đâu.
Khan của trước kia chẳng thật sự để tâm đến ai ngoài bản thân.
Thật ra, hắn ở hiện tại cũng chẳng để tâm đến ai ngoài bản thân mình. Nhưng hắn biết giấu đi cảm xúc tự cao đó ở một góc kín kẽ bên trong, và đeo lên vẻ kiêu ngạo một chiếc mặt nạ thân thiện đầy giả dối.
"Có vẻ như cậu chủ của tôi đây không thắc mắc tại sao ông già này lại có mặt ở đây nhỉ?"
Trước câu hỏi trêu ngươi của ông quản gia, Khan không vội trả lời ngay. Chỉ là bỗng dưng hắn nhớ ra, chính ông ta là người đã gợi ý cho hắn lên đường tới thị trấn Sylvia từ sớm. Hơn nữa, với cương vị là một quản gia thì hiển nhiên ông sẽ là người sắp xếp xe ngựa và tuyến đường cần đi. Chẳng rõ vô tình hay là trùng hợp, bọn Cole xuất hiện bất ngờ, rồi dễ dàng bắt cóc được hắn. Càng trùng hợp hơn là trong hành trình này hắn không hề có kỵ sĩ hộ tống.
Tại sao mình lại đồng ý lên đường mà không cần kỵ sĩ hộ tống chứ? Khan không tài nào nhớ rõ lý do. Không lẽ là do... Ảo ảnh và thôi miên à? Xem ra đối phó cũng không dễ dàng gì. Nhân vật chính mà thức tỉnh bây giờ thì cái khó nhằn hóa thành mây bay với cậu ta rồi.
"Ta có thể hỏi... quản gia Jonathan thân mến của ta ra sao rồi không?" Khan nhếch mép, thả chậm âm điệu trong giọng nói của mình. "Ý ta là Jonathan thật ấy. Không phải Jonathan giả mà ta đang phải nằm ngửa giữa trời đêm mà tán gẫu như bây giờ đâu."
Vệt sáng trong đôi mắt Jonathan rõ ràng hơn nữa. Ngón tay của ông ta di chuyển khiến dây trói bóng tối điều khiển cơ thể hắn như con rối, dựng người hắn đứng dậy và kéo lê hắn đến trước mặt ông.
"Cậu nói gì lạ thế? Tôi đã chăm sóc cho cậu từ nhỏ đấy, cậu chủ à." Jonathan cười hiền trả lời.
"Sao ta biết được? Có thể lắm, những gì ta nhớ về ông đều bị sửa chữa." Khan tặc lưỡi, chậc. "Có ma thuật đúng là ghê gớm thật."
"Ồ." Jonathan cảm thán. "Xem ra tôi đã coi thường cậu chủ rồi. Cậu còn biết gì nữa không?"
Khan nhướng mày, mỉm cười hỏi ngược lại. "Ta biết nhiều hơn thì có thể sống không?"
"Không thể, nhưng tôi sẽ suy xét cho cậu chủ có một cái chết nhanh gọn và êm ái. Thế nào?"
Đúng lúc này, giọng nói hí hửng của em gái hắn lại vọng về một câu quen thuộc mà hắn không bao giờ muốn nghe lại.
Xác của Khan không còn nguyên vẹn, đáng thương lắm cơ.
Khan ảo não gục đầu xuống. Khốn kiếp thật, vậy là thằng cha già này ban đầu tính phanh thây mình ra? Nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ mệt chết chứ không đợi phanh thây gì nữa đâu. Điên hơn nữa là, có rất nhiều cái chết, sao cứ phải là cái chết phanh thây vậy?
"Thế thì vinh dự cho ta quá, phải không?" Khan ngẩng đầu nhìn ông quản gia, hắn bình tĩnh nói. "Ta mong những gì mình biết và sắp nói sau đây có thể khiến ông suy nghĩ mà tha mạng cho ta đấy."
Hắn phải kéo dài thời gian. Tại sao bây giờ nhân vật chính còn chưa xuất hiện? Đừng bảo là đúng lúc này Saul chó điên thức tỉnh nên cậu ta mặc kệ cho anh trai mình bị xiên nhé? Thế thì không ổn chút nào.
Khan hít một hơi và chậm chạp mở miệng trước ánh mắt xem kịch của Jonathan.
"Ông là người đứng đằng sau vụ bắt cóc ta." Khan bình thản nói. Khi vẻ mặt của ông quản gia tỏ vẻ chỉ có thế thôi sao thì hắn mới nói tiếp. "Ban đầu ta thắc mắc tại sao ông không giết quách ta cho rồi, có vẻ như ông thừa sức làm điều đó mà? Và rồi ta nghĩ tới... Sẽ giải thích thế nào khi một quý tộc chết đi lại có dấu vết của ma thuật đen? Cho dù cái chết là do bệnh tật mang đến thì bên thần điện chắc chắn sẽ xuất hiện và kiểm tra, vì đây đã là thông lệ.
Vậy nên, để con người và sự cố trở thành nguyên nhân cho cái chết thương tâm của ta thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Đó là lý do tại sao bọn Cole bắt cóc hắn, và có cả gan muốn phi tang xác của một quý tộc. Chắc chắn chúng nó đã bị Jonathan xúi giục, hoặc bị trúng phải thuật thôi miên. Dù sao thì, Cole chỉ là đám du côn du đãng nên là thần điện sẽ không quá để ý tới bọn chúng.
"Ông muốn chiếm lấy thân xác ta, nhỉ? À không, là cái gì đó trong cơ thể ta mới đúng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!