Chương 49: Em Trai Muốn Đến Buổi Đấu Giá Ngầm

Vì Khan không muốn dắt trẻ em theo mình đi mua vũ khí nên họ đã tốn công quay trở về khách sạn và để hai đứa bé song sinh đó ngủ tại phòng Khan. Chúng ngủ trông rất ngon, và có vẻ như sẽ ngủ say đến tận sáng hôm sau nên Khan quyết định tiếp tục ghé đến cửa hàng Wegmans mua quyền trượng cho Elijah.

Song trước khi rời đi, Khan có nhờ Ibrahim phù phép lên cửa để không ai có thể bước vào căn phòng này được cho đến khi họ trở về. Nhưng nếu hai đứa bé đó muốn mở cửa thì rất dễ dàng.

Dù sao thì, Khan không có ý định cầm tù trẻ con.

Khi mà Khan đến cửa hàng Wegmans đã là lúc trời gần sẩm tối, may sao cửa hàng này vẫn hoạt động tới đêm mặc cho những dãy tiệm khác trên phố đã đóng cửa. Ở thời này, rất ít cửa hàng nào mở cửa quá tám giờ tối trừ những quán rượu hay khách sạn.

Cửa hàng Wegmans là thuộc quyền sở hữu của Ác ma, nhưng nhân viên tiếp đón nhóm người của Khan là một cô gái thuộc Thú nhân tộc Mèo. Tộc Ác ma không bài trừ bất kỳ chủng tộc nào nên Khan cũng không thấy lạ khi Thú nhân cũng có thể là nhân công ở đây.

Cô nàng tộc Mèo này rất quyến rũ, phong cách ăn mặc thiếu vải cố tình để lộ những mảng da thịt mát mắt. Nhất là bầu ngực đẫy đà bị ép chặt trong chiếc áo màu trắng thanh thuần như muốn nhảy xổ ra khỏi lớp vải bó buộc cơ thể.

Khan bước vào cửa hàng được tiếp đón khá nồng hậu, hơn nữa cô ta có nhiều lần cố tình lại gần Khan, với những lần vô tình muốn ngã bổ vào người hắn khiến hắn cảm thấy hơi phiền phức.

"Cậu có chọn được cây quyền trượng nào chưa?"

Khan lại gần Elijah khi thấy cậu đang đứng trân mình ở một góc hơi khuất của cửa hàng. Ở chỗ này, trên tường và kệ bàn đều trưng bày những cây quyền trượng trông khá thô sơ, không có khảm nhiều đá ma pháp hay được tạo hình đặc biệt. Nhìn vào là cũng đoán được những món hàng đặt ở chỗ này thuộc loại rẻ tiền hoặc giảm giá, dành cho những kẻ không có tiền.

Cô gái tộc Mèo đón tiếp bọn họ lập tức đen mặt khi Khan di chuyển vị trí.

"Ôi trời, thưa quý khách... những món hàng cao cấp hơn nằm ở phía bên này ạ. Tôi có thể đảm bảo chất lượng mà quý khách cần luôn đấy!" Cô ta điều chỉnh sắc mặt rất nhanh, cố tình bày ra vẻ niềm nở và bắn cho Khan cái nhìn đầy tình ý. "Còn ở gian này chỉ là hàng giảm giá thôi quý khách ạ, chẳng xứng với vẻ lịch lãm và sang trọng của quý khách đâu."

Khan hỏi Elijah, "Cậu ưng cây này?" Hắn chỉ vào cây quyền trượng được treo gần như ở trong góc tường, thân làm từ loại gỗ trắng kỳ lạ, phần đỉnh được đẽo gọt theo hình móc câu lớn, ở giữa là một khoảng trống lớn đủ để đặt quả cầu hoặc đá ma pháp đã được luyện thành hạch tâm ma thuật. Song, cây quyền trượng này chẳng có sẵn quả cầu hay hạch tâm nào cả.

"Dạ." Elijah gật đầu, mắt vẫn không rời cây quyền trượng gỗ trắng đó.

Cô nhân viên tộc Mèo đó cuống lên ngay tức thì, cảm thấy áp lực doanh số đang hóa thành dao cứa lên cổ mình.

"Thưa, thưa quý khách! Cây quyền trượng này không ổn cho lắm đâu ạ! Đây là cây quyền trượng không thể đặt hạch tâm ma thuật hay lả quả cầu ma thuật, nó gần như chẳng tương thích với bất cứ thứ nào nên không thể nâng cấp hay biến đổi hình thái. Quý khách nên suy nghĩ lại thôi." Cô nhân viên tộc mèo giả lả nói thêm. "Huống chi, cây quyền trượng này chỉ có thể dùng với các loại phép cơ bản.

Nếu quý khách muốn sử dụng cho thuật phép cao cấp hơn thì cây quyền trượng này sẽ làm loạn dòng chảy ma lực gây gián đoạn quá trình làm phép đấy ạ."

Dù sao cũng là đồ trong cửa hàng của mình mà, có cần phải chê thậm tệ vậy không? Khan chán chường nghĩ ngợi, cửa hàng này mà cho hắn đánh giá năng lực của nhân viên thì hắn sẽ cho một sao trên năm.

"Tôi muốn cây này." Elijah vẫn kiên định. Giọng không run rẩy hay lắp bắp, vẻ mặt bay biến hết sự rụt rè vốn dĩ.

"Được, vậy lấy nó thôi."

Cô ta cũng nghe ra quyết tâm kiên định của Elijah và cả sự chấp thuận của Khan, thành ra mặt mày cô ta tiu nghỉu mất sức sống ngay. Thậm chí tỏ vẻ khó chịu và bất mãn như thể bọn họ vừa ăn cướp cái gì của cô ta vậy.

"Saul này, cậu có muốn thứ gì không?" Khan lập tức quay sang hỏi Saul.

Cho dù hắn không hài lòng về thái độ phục vụ lắm, nhưng Ibrahim đã không tỏ vẻ nghi ngờ gì về chất lượng hàng hóa ở đây thì có thể an tâm được về mặt hàng. Đã vậy thì tiện mua gì đó cho nhân vật chính coi như lời cảm ơn vì cậu ta đã chọn đồng hành cùng mình thay vì ôm thù hằn mà có ý định giết mình. Hơn nữa, kiếp này nhân vật chính cũng là em trai của hắn còn gì.

Làm anh trai thì phải quan tâm tới em trai thôi.

"Ta sẽ mua nó tặng cậu."

Saul hơi ngạc nhiên, song cậu ta lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh. Trên mặt không có biểu hiện nào khác lạ, vẫn một mảng lạnh băng tỏ thái độ không cần phải thân thiết với nhau.

"Thật sao?"

"Thật mà." Khan gật đầu.

"Thế thì... tôi muốn mua một thứ."

Saul nở nụ cười hiếm hoi, tuy chẳng sánh bằng nụ cười thiên sứ của vốn dĩ, nhưng cũng khiến gương mặt đẹp trai của cậu ta bừng sáng hẳn.

"Nhưng mà thứ đó không có ở đây." Saul nhíu mày rồi quay sang hỏi cô gái tộc Mèo. "Này, có còn vé tham dự buổi đấu giá Nửa Đêm Vui Vẻ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!