Chương 41: Anh Trai Đã Hiểu Mọi Chuyện

Sau nhiều lần thuyết phục Khan cho phép ông dùng tư thế bế công chúa bất thành, Ibrahim mang tâm trạng đầy tiếc nuối đỡ hờ Khan đi đến điểm hẹn. Trong lúc đó, ông vẫn dùng phép ẩn thân để không ai phát giác ra sự tồn tại của họ. Cho đến khi thoát khỏi hầm ngục, họ lơ lửng trên không trung và nhìn xuống tình cảnh hỗn loạn ở bên dưới.

Không kể đám tù nhân của tộc Thú nhân được giải thoát, mà còn cả đám Thú nhân biến dị chẳng khác gì quái vật đang phá hoại mọi thứ xung quanh mình. Không phân biệt địch ta, chúng gặp ai là bâu vào cắn xé điên cuồng. Binh lính Thú nhân ra sức can ngăn tình trạng hỗn loạn này nhưng cũng rất chật vật, bởi vì ai nấy đều nhìn rõ, bên phía đám Thú nhân cuồng nộ kia mạnh hơn hẳn.

"Tại sao Leonard lại muốn chế tạo ra loại thuốc tiến hóa khi hắn đã là kẻ mạnh?" Khan lầm bầm tự hỏi khi nhìn xuống quang cảnh hỗn độn bên dưới.

"Thiếu gì kẻ mạnh không hài lòng với sức mạnh hiện tại mà muốn mạnh hơn nữa." Ibrahim cho rằng không đúng mà trả lời. "Sức mạnh là thứ không bao giờ là đủ."

"Vậy à... Ta lại có cảm giác không đúng."

Đúng lúc đó, tình hình có biến khi quân đoàn của Reagan xuất hiện. Một toán binh lính phía sau Reagan trông có vẻ tinh nhuệ hơn, theo lệnh của Reagan, bọn lính xông vào khung cảnh hỗn loạn bắt đầu sát phạt. Chẳng mấy chốc, bên dưới máu tươi đổ đầy, ánh lên sắc màu gai mắt và thứ mùi tanh nồng khó ngửi. Bọn thú biến dị mạnh đến đâu cũng không thể chống lại cả một quân đoàn, nên bọn chúng rụng rơi dần, có một số nhạy bén phát giác tình hình không đúng cũng quay đầu bỏ chạy chứ không trực tiếp đối chiến.

Reagan cũng xâm nhập vào trận chiến, kẻ chết dưới tay ông ta chắc chắn không ít. Nhìn móng vuốt nhuộm màu đỏ tươi là hiểu. Khan bình thản nhìn cảnh chém giết tàn bạo bên dưới, cẩn thận tìm tòi.

"Cậu chủ bình tĩnh nhỉ?" Ibrahim bỗng dưng lên tiếng hỏi. "Cứ như không phải là lần đầu cậu thấy cảnh tượng này."

"Lần đầu đấy." Khan trả lời, giọng bình tĩnh hệt như vẻ mặt của hắn hiện tại.

Không thấy nhỉ... Khan nheo mắt nhìn để nhìn kỹ hơn.

"Tôi tất nhiên biết. Cậu thật sự không có chút sợ hãi nào à?"

"Tôi cũng không biết tại sao mình không thấy sợ nữa. Từ khi còn nhỏ tôi đã không có dây thần kinh biết sợ rồi." Khan trả lời không suy nghĩ, vì lúc này hắn đang suy nghĩ một chuyện khác.

Thật sự không thấy hắn ta.

"Lạ nhỉ? Từ nhỏ cậu chủ rất nhát gan mà."

Khan giật mình, hắn chợt nhận ra mình vừa không để ý mà trả lời sai thiết lập tính cách của bản thân ở kiếp này. Kiếp trước thì hắn chính là đứa có lá gan của trời, những thứ mà mấy đứa con nít thường sợ hãi như ma cỏ, rắn rết hay là những hình ảnh kinh dị và lời đồn đoán từ nhà hoang rùng rợn thì với hắn mà nói... nó rất bình thường.

Hắn không sợ gì cả. Từ cái chết thảm khốc mà hắn từng chứng kiến bên vệ đường của một vụ tai nạn giao thông, cho tới những con quái vật đang trang điểm kinh hoàng nhất, cho dù biết không phải là thật nhưng vẫn khiến vài người khóc thét thì đối với hắn mà nói... nó không là gì cả.

Hắn chẳng thấy mình khác người. Chỉ là thứ khiến hắn thấy sợ chưa xuất hiện thôi.

Thành thật mà nói, hắn cũng từng tò mò thứ gì sẽ khiến mình thấy sợ hãi và mong rằng nó sẽ xuất hiện để hắn được chứng kiến.

Nhưng đến khi thứ khiến hắn sợ hãi cập bến cuộc đời hắn thì hắn lại mong rằng nó chưa bao giờ xuất hiện.

So với kiếp này, hắn thật sự khác xa kiếp trước. Khác xa đến mức hắn thấy con người mình ở kiếp này quá đỗi xa lạ, chẳng phải là mình. Song hắn vẫn nhận thức được, Khan chính là hắn, dù là quá khứ hay hiện tại. Cho dù là kiếp này hắn có là nhân vật phụ do em gái hắn tạo nên thì cũng không thể phủ nhận hắn đã sống một cuộc đời rất khác.

"Đi thôi, không thấy Leonard ở đây." Khan không trả lời Ibrahim, hắn nhíu mày nói. "Mau đến chỗ hẹn đi."

"Vâng, thưa cậu chủ." Ibrahim tuân lệnh, không phiền lòng vì câu hỏi của mình chưa có lời đáp.

Khi cả hai bỏ đi và mất dạng trên không trung, Reagan đang chiến đấu hăng say bên dưới bỗng dưng ngẩng đầu lên, giữa cuộc chiến hỗn loạn đẫm máu, ông ta thản nhiên đưa tầm nhìn hướng thẳng vào nơi mà Khan và Ibrahim vừa đứng lại quan sát.

Dưới bầu trời quang, trên môi ông ta đã nở một nụ cười kỳ dị.

* *

Gió vun vút sượt qua tai và mắt làm Khan khó chịu, ở kiếp trước Khan từng được bay vài lần trên không trung, nhưng với tốc độ chậm và có đai bảo hộ an toàn chắc chắn nên cảm giác cũng chẳng đến nỗi. Song, khi hắn được bay thật sự thì phải nói là... không quen một chút nào.

Dù khó chịu nhưng Khan cũng không kêu Ibrahim giảm tốc lại, thậm chí nếu được thì hắn cũng muốn đốc thúc Ibrahim bay càng nhanh càng tốt. Hắn cứ nghĩ mình đang chơi trò tàu lượn siêu tốc thiếu mất đai bảo hộ thôi thì chắc là được thôi mà.

Điểm đến ở ngay trước mắt, Khan còn chưa kịp thở phào vì công cuộc tra tấn này sắp sửa kết thúc và biết ơn cho lỗ tai và hai mắt của mình sắp sửa được yên bình thì Ibrahim dừng khựng lại trên không trung, đôi mắt già nua của ông chiếu xuống bên dưới, nheo lại mà nhìn với vẻ nghi hoặc.

"Sao thế?"

Khan cũng nhìn xuống, nhưng hắn không thấy gì ngoài cây với cây. Điểm hẹn của bọn họ ở gần cuối biên giới bãi săn cho nên cây cối vẫn um tùm, không có dấu hiệu bị phá hoại nghiêm trọng bởi thảm họa tự nhiên (tự tạo).

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!