Trong một căn phòng riêng kín đáo chỉ có hai người bọn họ, Eulalia đang bày ra thái độ tức giận chất vấn Thành chủ Jarrod, Leonard Wiggert.
"Tôi đã bảo với ngài là phải cẩn thận rồi mà, thứ thuốc đó chỉ mới là thí nghiệm!"
Trước mặt Eulalia là Thành chủ Leonard rất được dân chúng Thú nhân kính trọng và vị nể. Nhưng nếu Ibrahim có mặt ở đây, có thể ông ta sẽ vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy một dáng vẻ hoàn toàn khác của Leonard so với lần mình lén vào địa phận để thăm dò tình hình.
Thân hình gầy sọp như bị sụt cân nghiêm trọng, gò má cao bị hóp, hốc mắt trũng sâu với thâm quầng âu lo rất đậm. Ánh sáng nơi cửa sổ tâm hồn tối tăm và ngập tràn cảm giác tuyệt vọng và điên cuồng. Đâu còn giống với sự oai vệ ngang nhiên mà Ibrahim đã thấy khi lén lút lẻn vào bãi săn để tìm hiểu tình hình. Họa chăng, Eulalia mà không xưng "ngài" thì biết đâu chừng kẻ này chẳng phải thành chủ gì sất.
Vì trông Thành chủ được xưng tụng là mạnh mẽ vô song một cõi giờ đây trông chẳng khác gì một cái cây mỏng manh, ra gió to có thể sẽ gãy.
Thành chủ vò mái tóc vàng xơ của mình, tay liền dính gần cả nắm tóc rụng. Tóc của hắn trước đây vốn là một mái tóc dày màu vàng kim đầy sức sống, mà giờ trông nó xem, có khác gì một cái chổi lau nhà sắp sửa bị quăng vào sọt rác. Bờ môi tái nhợt của hắn mấp máy, giọng ồm ồm rõ ràng khác biệt với vẻ ngoài tàn tạ.
"Eulalia, ta không thể chờ được nữa."
Eulalia khựng lại, nhìn dáng vẻ bây giờ của Thành chủ. Cơn giận của cô chẳng khác gì lửa nóng bị dội cho một tát nước tắt ngấm.
"Tôi đang cố gắng hết sức, thưa ngài. Chúng ta cần phải kiên nhẫn. Hiện tại tác dụng của thuốc đang có tiến triển khá tốt rồi, nhưng chúng ta vẫn cần xem xét cẩn thận hơn nữa... Ngài nhìn đi, tác dụng của thuốc không mang hiệu quả tích cực như mong đợi. Đám thú hoang nổi điên hôm nay đã là minh chứng, nếu ngài tiếp tục sử dụng thuốc vô tội vạ lên các đối tượng thí nghiệm... Chuyện này sẽ không dễ che giấu nữa đâu."
Eulalia kiên nhẫn nói dài dòng, chỉ mong Thành chủ chịu lắng nghe và thấu hiểu cho nỗi khổ của cô.
"Cô nghe không hiểu sao, Eulalia?" Thành chủ siết chặt tay mình lại thành nắm đấm. Móng tay dài ra, bàn tay biến đổi thành chi sư tử nhưng chẳng hề có cảm giác uy hiếp đáng sợ nào. "Ta không có nhiều thời gian nữa..."
Eulalia thở dài, cô biết Thành chủ đang rất lo lắng và hoảng loạn. Thần chết đang ở sau lưng của ngài ấy và bất cứ lúc nào cũng có thể bổ lưỡi hái xuống đặt một dấu chấm hết.
"Tình trạng của ngài vẫn đang được kiểm soát tốt."
"Không tốt chút nào đâu, Eulalia. Thôi, đám thú hoang chết tiệt kia thế nào rồi?"
"Tôi đã xem qua. Thật tiếc để nói với ngài khi không có tin tốt nào cả. Sợ rằng lần trước chỉ là một trường hợp ăn may."
Đó không phải là câu trả lời mà Leonard muốn nghe.
"Không tìm được tung tích của Người đó sao?"
"Vẫn trong quá trình tìm kiếm, tôi đang rất cố gắng đây."
Leonard không còn lòng dạ nào mà tức giận trước giọng điệu vô lễ của Eulalia. Hắn đã quá mệt mỏi với những ngày chật vật như thế này. Leonard siết chặt nắm tay mình lại.
Tất cả những gì hắn cảm nhận được chỉ là sự vô vọng.
"Sao cũng được, hãy tìm cho bằng được Đứa con của Thần linh. Thời gian của ta không còn nhiều."
Eulalia đưa mắt thương cảm nhìn Leonard, nhưng ánh nhìn đó thu hồi rất nhanh trước khi Leonard nhìn ra. Cô khẽ cúi người, ngoan ngoãn đáp.
"Tuân lệnh."
Leonard mệt mỏi phẩy tay, cho phép Eulalia rời đi. Cô chỉ nhìn chăm chú Thành chủ một lúc lâu rồi xoay người ra ngoài. Trên hành lang tầng bốn, Eulalia nhìn xuống khoảng sân trống đang có buổi triệu tập lính tráng. Có vẻ như họ được nhận lệnh đến bãi săn xử lý mấy con thú hoang nổi điên kia. Cô có thể thấy sự băn khoăn trên gương mặt họ, nhưng không một ai chối từ bổn phận của mình.
Mệnh lệnh của Thành chủ là tuyệt đối.
"Eulalia, Thành chủ thế nào rồi?" Reagan đến gần và đứng ở vị trí khuất sáng khiến Eulalia không thể thấy rõ biểu cảm của ông ta. Ngoại trừ đôi mắt sáng quắc ánh vàng kim.
Cô ghét ánh nhìn của một con thú săn mồi nhắm tới mình như thế này.
"Ngài rất khỏe mạnh là đằng khác." Eulalia thản nhiên nói, lời dối trá tuôn ra khỏi môi cô trơn tuột như cá chạch.
"Ha ha, thế thì tốt quá! Dạo này Thành chủ ít họp hành hẳn đi nên ta lo lắng ấy mà. Nếu Eulalia đã nói Thành chủ khỏe mạnh thì tức là không sao rồi." Reagan cười lớn, ông ta bước ra khỏi vị trí khuất sáng với gương mặt vui vẻ. Eulalia quan sát ông ta nhưng không bắt được điểm khả nghi nào.
Có lẽ, Reagan chỉ đơn giản là lo lắng cho Thành chủ thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!