Chương 28: Sức Mạnh Bí Ẩn Của Anh Trai

Bất đắc dĩ, một lần nữa Kelcey buộc phải trở thành y sĩ giấu nghề để xử lý hậu quả sau cuộc chiến không ai mong muốn. Về nghĩa tình bạn hữu, Kelcey chủ động chạy chữa cho Saul trước mặc dù tình trạng của Elijah có vẻ nặng nề hơn cậu ta nhiều. Nhưng Khan cũng không đưa ra một lời ý kiến nào cả. Hắn cho Ibrahim đi giải quyết với người chị nhền nhện là Eulalia khi cô ta phát hiện trên tầng trọ của mình có một bức tường lủng một lỗ to tướng.

Khan đoan chắc là sẽ đền bù kha khá chi phí xây dựng lại, dù sao thì ở lãnh thổ của thú nhân cũng không có nhân công phục hồi tình trạng bằng ma thuật.

Như lần chữa trị cho gã Ác ma, Kelcey cũng yêu cầu một căn phòng riêng, một không gian kín để có thể an tâm trị liệu, Khan lập tức nhường phòng mình cho anh ta giải quyết. Saul bị thương nhẹ hơn Elijah nên Kelcey đã xong việc rất nhanh, nhưng khi bước sang phòng Elijah thực hiện công tác mới, mặt mày của anh ta sa sầm, mất hứng cực kì.

"Tại sao tôi phải chữa trị cho người đã tấn công bạn bè mình vậy?" Kelcey đẩy cửa phòng Elijah, cố ý to tiếng càu nhàu với Khan đang ngồi sẵn ở bên trong canh chừng Elijah. "Tôi đâu có làm công cho anh?"

"Ta đang nhờ anh một cách chân thành đấy." Khan thở hắt ra một hơi. "Hơn ai hết, ta không hề mong muốn chuyện này xảy ra."

Vì tình trạng của Elijah chưa biết rõ thực tế thế nào nên Khan cũng không tiện mở miệng bắt bẻ Kelcey rõ ràng đã trị liệu cho gã Ác ma xong xuôi đâu vào đấy nhưng vẫn gan lì trốn trong phòng ăn mảnh, ý đồ tạo cảm giác nghiêm trọng và hồi hộp cho người khác xem.

Huống hồ gì, rõ ràng lần này là một Kelcey khác. Không phải Kelcey điềm tĩnh, nói chuyện gọn ghẽ đâu vào đấy mà Khan tiếp xúc ban đầu.

"Thế thì tấm lòng nhờ vả của anh đâu?"

Khan quyết định sẽ gọi tên mặt dày thích cứ thích ghẹo gan người khác ở trước mặt mình là Kelcey B, hơi bất tiện đấy nhưng biết sao được khi không chỉ có một Kelcey? Thật khó để phân biệt hai người cùng một cái tên, trong cùng một cơ thể.

"Hiện tại ta không thiếu tiền lắm, nếu anh không chê vài tấm lòng rẻ mạt và trần trụi này của ta thì..." Khan bình tĩnh đi đến tủ đầu giường, lấy từ trong ngăn kéo ra một túi tiền nhỏ, đựng đầy vàng. "Cứ lấy tự nhiên."

"Tuyệt vời, cuối cùng anh cũng có điểm làm người ta bớt ghét đi một chút rồi đấy." Kelcey B không ngần ngại nhận lấy túi tiền nhỏ kia, anh ta thận trọng rút chặt dây, thắt miệng túi lại thật kỹ rồi bỏ vào túi áo ghi lê may bên trong. Xong xuôi, anh ta nhướng mày nhìn Khan và hất cằm về phía cửa. "Giờ thì, mời cậu chủ ra ngoài cho. Tôi không thích lúc mình hành sự có người khác nhìn đâu."

Tuy anh ta chủ động gọi hắn là cậu chủ, nhưng với tiền đề là giọng nói không sặc mùi châm biếm như thế thì có lẽ hắn đã nghĩ mình quy phục được Kelcey B bằng tiền bạc rồi đấy.

Khan mỉm cười thật sâu, dứt khoát bước thẳng ra khỏi phòng. Còn không quên đóng cửa lại giúp anh ta, nhưng trước đó hắn có kín đáo dặn dò Kelcey một câu.

"À, lần này thì không còn tô xúp nào cho anh nữa đâu nhé."

Không quan tâm đến phản ứng của Kelcey B thế nào, Khan đóng cửa lại. Bên ngoài, Lai đang nằm chờ hắn. Con sói ngồi dậy ngay lập tức khi thấy hắn bước ra, đuôi vẫy cuồng nhiệt. Khan xoa đầu Lai một chút rồi dặn dò gã qua phòng mà gã Ác ma đang nằm nghỉ canh chừng rồi lập tức đi qua bên phòng Saul.

Khan vô cùng tự nhiên đẩy cửa bước vào, sau đó hắn mới sực nhớ ra mình chưa gõ cửa. Nhưng hắn còn chưa kịp thấy có lỗi về hành vi bất lịch sự của mình, mắt đã kịp nhìn gương mặt sa sầm như thế giới này nợ cậu ta một lời xin lỗi chân thành khiến Khan phải khựng lại động tác.

"Pháp sư của anh thú vị đấy."

Nếu dẹp đi bản mặt đáng sợ đó thì có lẽ hắn tin Saul đang ngợi khen Elijah thật luôn.

"Anh thay mặt Elijah xin lỗi cậu. Cho dù là hiểu lầm hay không thì việc Elijah đã tổn thương cậu là sự thật. Anh xin lỗi nhé, Saul." Khan rất nhanh lên tiếng, giọng tỏ ra hòa hoãn. Hắn không muốn vuốt trúng vảy ngược của Saul chó điên đâu.

Chỉ có những lúc nguy hiểm có cảm giác tính mạng bị uy hiếp như thế này, hắn mới thấy nhớ đến Saul thiên sứ mình từng biết.

"Cậu ta dùng máu mình khai triển nhanh một ma pháp trận thuộc trạng thái tấn công nhanh. Uy lực mạnh mẽ, nhưng hậu quả cũng khôn lường. Kẻ khai triển ma pháp trận được tế bằng máu chính mình sẽ bị tổn thương tương đương... hoặc là hơn."

Saul thờ ơ nói ra tình hình, không biết là cố tình giải thích cho Khan biết hay là chỉ kể lể thế thôi. Nhưng rõ ràng là cậu ta chẳng thèm để ý đến lời xin lỗi (chắc là) chân thành từ anh trai mình.

"Điều đáng nói là chưa có một pháp sư chuyên về lĩnh vực ma pháp trận nào có thể khai triển nhanh như cậu ta. Dùng ma lực của mình điều động dòng chảy của máu và vẽ thành trận, dùng thần chú để gia cố uy lực của trận. Sức tập trung của cậu ta cũng là điều rất đáng nể... Anh có biết tại sao một khi pháp sư đang đọc thần chú thì người bình thường khó mà xen ngang không?"

Khan không hiểu vì lý do gì mà bây giờ hắn phải ngồi nghe nhân vật chính truyền thụ tri thức về ma pháp trận. Một thứ mà hắn nghĩ mình không thể nào học được. Song, hắn chợt nhớ đến thử nghiệm trước đó của mình đã nhờ cậy Saul. Mi mắt hơi rung động, Khan thay đổi suy nghĩ.

"Tại sao?" Khan tỏ ra là người hiếu học, vô cùng nghiêm túc đặt câu hỏi như học sinh ngoan ở lại cuối giờ nhờ thầy giáo giảng lại phần kiến thức khó hiểu.

"Anh có biết thứ gì tồn tại đầu tiên sau khi con người và các vị thần sinh ra không?"

Khan nhíu mày khi nghe Saul đặt câu hỏi cho mình, nhưng hắn không để bản thân lấn cấn quá lâu.

"Ý em là... ngôn ngữ?"

Saul nhướn một bên mày khi nghe câu trả lời của Khan.

"Không phải à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!