Chương 26: Ibrahim Chạy Trốn

Sau cuộc tâm sự riêng tư giữa anh em với nhau, Saul ngầm đồng ý nhờ cậy Kelcey chăm sóc gã Ác ma. Chỉ là với điều kiện, tất cả mọi người đều ở bên ngoài. Một anh ta đảm đương là được.

Khan không dị nghị gì với quyết định này, hắn cho người lấy băng bông và thuốc cầm máu, khử trùng cần thiết và giao cho Kelcey. Khi anh ta nhận được nhận thứ này, rõ ràng là có ngẩn người ra một thoáng, nhưng rất nhanh sau đó đã nhận lấy như lẽ thường tình. Nếu không phải Khan nắm bắt ngôn ngữ cơ thể thành thạo thì cũng đã bỏ qua biểu hiện kì lạ đó.

Không từ chối trách nhiệm trị liệu nhưng khi nhận được những thứ cần thiết cho quá trình chữa trị thì ngẩn người thế à? Ngoài mặt thì Khan không tỏ vẻ gì cả, vờ như chẳng biết gì chỉ chờ kết quả. Nhưng trong đầu hắn thì đang liên tục nhảy số rồi.

Kelcey vào phòng chữa trị cho gã Ác ma với lượng thời gian kéo dài gần bốn giờ đồng hồ. Khan không ngại đợi chờ lâu, cho nên hắn vừa dùng bữa tráng miệng tại phòng mình vừa đợi. À không hẳn, hắn cũng có việc phải làm.

"Ngài cho gọi tôi tới?"

Người hắn cần đã xuất hiện. Ibrahim làm việc nhanh chóng thật, hắn đã vừa cậy nhờ mấy phút trước thôi mà Molly có mặt ở đây rồi.

"Gì đây, đoàn hộ tống của ngài có thêm thành viên mới à?" Molly ngước mắt nhìn Saul rồi chủ động đi đến bàn ăn, rất tự nhiên mà ngồi ở phía đối diện Khan.

Saul yên lặng dùng trà, hoàn toàn không hề quan tâm đến thế giới xung quanh.

"Đây là em trai ta, Saul Evangeline."

Khan không hề trông cậy vào sự tự giác của Saul trong vấn đề giới thiệu bản thân, cho nên hắn không ngại chủ động gồng gánh phần trách nhiệm này. Dù sao thì ở kiếp này hắn cũng là một người anh trai.

"Không ngờ đấy." Molly bĩu môi. "Vậy mà sáng nay hai người cũng vờ như không quen biết nhau."

"Trước đó anh em ta có chút hiểu lầm, vừa mới giải quyết xong rồi."

"Vậy đây là tình huống gì đây?"

"Đang đợi."

Molly nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe tỏ vẻ khó hiểu nhìn Khan.

Khan thở dài, "Ta vừa nhặt được một con quạ, nó đang bị thương nên nhờ bạn của em trai ta chữa trị giúp."

"Ngài là người nhân hậu vậy á?" Molly thốt lên kinh ngạc, như thể hắn có lòng từ bi là chuyện gì đó kinh khủng và bất ngờ lắm vậy. "Ôi, hóa ra là bấy lâu nay tôi nhìn lầm ngài sao..."

Được rồi, hắn nên cẩn thận hơn với Molly. Cô ta rất thích trêu chọc hắn đây mà.

"Đây không phải vấn đề chính." Khan nói thẳng vào trọng tâm. "Ta có việc cần đến chuyên môn của cô rồi đây. Saul, nhờ cậu nhé?"

Saul đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt hơi khép lại, môi lẩm bẩm gì đó. Trong một hai nhịp thở, dưới sàn nhà xuất hiện những hòn đá đen cái vài đốm xám như bị cháy sém.

Molly bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế, cô cúi người xuống nhặt một hòn đá lên. Mới đầu thì mò mẫm quan sát bằng mắt và tay, sau đó thì dùng tay gõ vài cái lên bề mặt, rồi dùng tai áp vào như thể muốn lắng nghe bí mật của nó. Sau cùng là cô dùng mũi như để ngửi ra điều huyền ảo gì đó.

"Viên đá này kỳ lạ thật... Nó như một viên đá bình thường vậy, nhưng tôi có cảm giác không bình thường lắm..." Molly biết mình đang nói lời mâu thuẫn, nhưng cô không chắc mình nên nói gì khác để có thể giải thích rõ về viên đá kỳ quặc này. Cô khó chịu hỏi. "Đây là cái quỷ gì vậy, cậu chủ Khan?"

"Đây là thứ mà chúng ta cần nhất, cũng chính là lý do ta đến lãnh thổ của Thú nhân." Khan cúi người nhặt một hòn đá lên, hơi nặng tay thật. "Vỏ của mấy viên đá này rất cứng, mấy loại khí cụ bình thường không thể cắt nó ra đâu."

Bởi vậy mới nói để cắt rời được mấy viên đá này thành nhiều phần khỏi vách hang là biết nhân vật chính có sức mạnh trâu bò đến thế nào rồi đó.

"Ngài muốn tôi cắt nó ra? Bên trong có bí mật gì?" Molly nhịn không được tò mò mà đặt câu hỏi.

"À, bên trong là đá ma thuật... Nhưng không phải loại đá ma thuật bình thường đâu." Khan gãi má, tìm từ trả lời sao cho tốt. "Nói chung là nó rất có ích."

"Ngài không thể trả lời có tâm hơn được à?"

Trên tay Molly bất ngờ xuất hiện con dao, có lẽ cô ta cũng có một loại trang bị có không gian chứa đồ. Khan bắt đầu hứng thú với mấy loại trang bị này rồi đấy, nếu có vài cái thì mình cũng không cần mang vác gì nhiều nhỉ? Nhưng nghe nói loại vật dụng như thế rất hiếm khi bán ra. Mà nhân vật chính làm sao có được trang bị tiện lợi như thế nhỉ? Hắn nhớ khi Saul rời đi đâu có cạy kho tiền ở nhà đâu.

Molly cầm con dao có vẻ ngoài bình thường đó, nhưng khi cô giơ cao tay đâm xuống. Keng. Con dao trượt một đường trên viên đá thay vì đâm thẳng vào. Khan nhướng mày hứng thú nhìn lưỡi dao thế mà không xước không mẻ. Với độ cứng của vỏ đá đốm đen thì lưỡi dao có móp méo hắn mới không thấy lạ.

"Đúng là rất cứng. Được rồi tôi sẽ nghiên cứu thử." Molly nở nụ cười rạng rỡ. "Cậu chủ à, cuối cùng ngài cũng có ích rồi đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!