"Khoan, chờ chút đã! Tự dưng đi khơi lại mấy chuyện tào lao đó làm gì?" Khan ôm trán, hắn nói bằng giọng điệu bất lực. "Cái quái gì khiến em nhớ mấy chuyện tào lao đó kỹ hơn cả đương sự vậy?"
Saul im lặng nhìn hắn một lúc rồi nói, "Anh không nhớ họ thật à? Bọn họ đều rất đẹp." Trông thái độ của Khan vẫn hờ hững và chán chường như cũ, Saul nói ra một câu rợn người. "Và mấy cô đó đều lớn hơn anh một hai tuổi."
Khan lạnh lùng nhìn nhân vật chính. "Em trai, không biết giữ mồm giữ miệng là gì à?"
Dứt lời, Khan lia mắt liếc xéo bộ dạng muốn cười nhưng cố nhịn của Ibrahim, và dáng vẻ ngưỡng mộ quá chừng của Elijah. Khan rất muốn nói cho cậu biết đó không phải là chuyện đáng để ngưỡng mộ gì, đó chỉ là sai lầm của tuổi trẻ bồng bột thôi.
"Những chuyện đó đâu phải là bí mật."
Vẻ mặt của Saul như muốn nói ai cũng biết chuyện anh làm hết mà, em nói hay không cũng thế thôi làm Khan rất muốn đánh cậu ta một trận. Nhưng có một sự thật ai cũng biết, hắn đánh không lại. Cho dù Saul không phải là nhân vật chính thì kết quả cũng không thay đổi.
Gạt chuyện đó sang một bên, Khan hắng giọng chữa cháy. "Nhưng những chuyện đó đã là dĩ vãng." Khan nhắc nhở. "Mà đã là dĩ vãng thì cứ để nó qua đi, hiểu không em trai?"
Saul không nói gì mà đưa mắt nhìn hắn đầy trầm tư. Khan trông thấy nhưng hắn hoàn toàn lờ đi. Dù sao thì, hắn cũng đoán ra được đôi điều qua cuộc nói chuyện vừa rồi.
"Anh dự tính sẽ săn những gì?" Bất ngờ thay, Saul lại dễ bảo mà xuôi theo bậc thang của hắn đưa ra, và chuyển chủ đề bằng một câu cộc lốc rất gợi đòn.
"Đi săn thôi mà, con nào xui xẻo rơi vào tầm ngắm thì săn thôi." Khan nhún vai trả lời, thấy mừng vì nhân vật chính ngoan ngoãn nghe lời đổi đề tài. Dẫu là có hơi chậm chạp.
"Anh không biết bắn cung." Saul trần thuật sự thật một cách phũ phàng và lạnh lùng.
Khan không chối. "Ừ, không biết." Hắn còn chưa được cầm qua cây cung một lần nào đâu. Nhưng mà, không phải việc này nhân vật chính biết rõ sao?
"Vậy cậu chủ đây tính săn bằng món vũ khí nào khác à?" Người bạn đồng hành của Saul lên tiếng xen vào.
Khan hướng mắt về phía anh ta, lắc đầu. "Ta không biết sử dụng món vũ khí nào cả." Món biết dùng thì ở thế giới này lại chưa có.
"..." Người bạn đồng hành của Saul đơ một hồi rồi mới nói. "Vậy làm thế quái nào anh đi săn được?"
Khan chỉ Ibrahim và Elijah đứng bên cạnh mình. "Ta không cần săn, người hầu của ta săn."
"Là anh trai của cậu thật đấy à?" Người bạn đồng hành quay sang hỏi Saul một cách nghiêm túc.
Cái giọng điệu như muốn bảo cái tên đó không đời nào là anh trai của nhân vật chính làm Khan thấy không hài lòng một chút nào. Vậy mà, Saul chẳng thèm ừ hử gì, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định. Khan âm thầm ghi nhớ vụ này.
"Nếu chúng ta đã quyết định lập nhóm cùng vào đi săn thế này thì cũng không thể xưng này gọi nè được nhỉ?" Khan mỉm cười hiền lành với người bạn đồng hành của Saul, giới thiệu ngắn gọn. "Ta là Khan Evangeline."
"Kelcey." Đối phương còn giới thiệu ngắn gọn hơn.
Khan không để ý thái độ của đối phương. Song hắn để ý cái tên của anh ta. Kelcey. Hắn cảm thấy cái tên này đã nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời chưa nhớ ra. Khan có cảm giác cái tên này khá quan trọng, nên hắn cố gắng lẩm nhẩm lại cái tên này trong đầu, mong rằng có thể gợi lại hình ảnh nào đó trong ký ức. Không ngờ, hắn lại nghe được tiếng lật sách trong đầu, thế giới trong mắt hắn đang chuyển động chậm dần, âm thanh ù ù và tắt lịm, thay thế vào đó là một âm thanh khác.
Trong trẻo và quen thuộc.
✢
- Kelcey là một nhân vật đáng thương, vô cùng đáng thương. Nếu anh có gặp Kelcey thì anh sẽ thấy thương cảm cho số phận của anh ta ngay thôi...
- Tao không phải nhà hảo tâm mà có thừa lòng thương xót đến vậy.
- Anh chỉ được cái miệng.
- Mày nói gì?
- Em bảo anh nói gì cũng đúng hết á! Sao vậy? Sao lại nhìn em bằng ánh mắt giết người đó vậyyyy?? Đừng mà!!!
- Ồn quá, biến lẹ đi.
- Ấy ấy, đừng đuổi em mà... Em chưa kể xong về cuộc đời lâm li bi đát của Kelcey mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!