Chương 14: Mộng Ảo Chân Thực

Uể oải ngồi dậy khỏi giường, Khan nhăn nhíu mặt mày đưa tay ôm một bên đầu đau như búa bổ. Hắn phải giữ im tư thế này một lúc lâu rồi mới có cử động khác. Tầm nhìn trước mắt trở nên rõ ràng hơn, đầu cũng dịu dần cảm giác khó chịu. Khan nghiêng sang bên nhìn chiếc đồng hồ điện tử đặt trên bàn nhỏ đặt cạnh đầu giường hiện hàng số 07:03 AM. Và, hôm nay là Chủ nhật.

Chân xỏ dép đi trong nhà, Khan uể oải đi vào nhà vệ sinh. Cái gì cần làm thì làm, cái gì không cần làm cũng phải làm. Vì hôm nay là Chủ nhật. 

Sau mấy công đoạn hành sự cần thiết cho bản thân xong xuôi, Khan mở vòi nước rửa mặt thật sạch. Tay với lấy khăn bông treo trên thanh nhôm gắn tường, hắn nhìn chính mình trong gương. Rõ ràng là bản thân, không có gì khác biệt. Nhưng hắn vẫn thấy có gì đó không thoải mái lắm. Mày nhăn nhíu, Khan ném khăn đi mang tâm trạng không tốt ra khỏi nhà vệ sinh.

Tâm tình đó chỉ dần dịu đi khi hắn thay xong cho mình bộ quần áo vừa người và thoải mái, rồi hắn ra khỏi phòng mình đi thẳng đến cửa phòng đối diện có treo biển: Phòng của bé An, gõ cửa trước khi vào!

Hắn gõ một cái tượng trưng rồi sau đó lập tức mở cửa, không hề có ý định sẽ đợi chủ nhân căn phòng hồi đáp một tiếng.

"Dậy đi, con heo!"

Khan chán chường lên giọng, đi một mạch vào phòng rồi bước đến chỗ kê chiếc giường ở giữa phòng. Trên đệm ga màu xanh nhạt có một cái ụ tròn bằng chiếc chăn màu hồng, nó phồng lên như có nhét gì ở bên trong.

Vừa nhìn cái ụ này là hắn thấy tức tối, tay lập tức cầm lấy tấm chăn kéo phức ra. 

"An! Tao bảo đừng có nằm mà đắp chăn qua đầu rồi cơ mà!" 

Tấm chăn bị kéo đi, lộ ra hình hài thiếu nữ gầy gò đang co người nằm trên giường trong tư thế bào thai. Giữa hai chân mày nhạt gồ lên nếp nhăn nhẹ khi chăn bị giật đi mất, An nhắm nghiền mắt và lộ ra vẻ không hài lòng.

"Anh hai… Cho em ngủ đi…" An mè nheo, mắt vẫn chưa mở ra. "Hôm nay là Chủ nhật mà…"

"Chủ nhật tuần này mày có lịch khám." Hắn lạnh lùng nói.

"Mai không khám được hả?" An xoay người lại, mọi động tác đầy ám chỉ hàm ý kháng cự. "Em mệt lắm!"

"Được, vậy mai khỏi đi học." Khan không dị nghị gì, lập tức đồng ý.

Song có vẻ ai kia không muốn điều đó xảy ra, An đang muốn dính chết trên giường lập tức ngồi dậy. Đầu tóc dài đen nhánh rối loạn và bù xù, đôi mắt như mèo lười biếng mở ra nhìn hắn một cách uất ức, nó dẩu môi không cam lòng.

"Đồ Khang xấu tính!!!" An quay phắt đầu, lầm bầm mắng không hề nhỏ.

"Con nhỏ này, ăn nói kiểu gì đó!" Hắn vỗ đầu An, một chút bài học cho thói vô phép với người lớn này của nó. Hắn lạnh giọng nói. "Gọi anh hai!"

Nhưng cũng ngay sau đó, mọi động tác của hắn chợt khựng lại, hệt như thước phim bị trầy xước mà xảy ra tình trạng đình trệ. Hắn đơ người một lúc, rồi nhìn chằm chằm vào em gái mình.

Khang? 

Không phải Khan sao?

Mà khoan đã… Tại sao lại là Khan?

Hắn lắc đầu, cơn nhức nhối trong khối óc lại bắt đầu rục rịch. Hắn nhớ mình đã mơ một giấc mơ, chẳng rõ đã mơ gì nhưng hắn đảm bảo chính nó là căn nguyên của cơn đau đầu này. 

Chẳng có Khan nào ở đây cả.

Hắn là Khang, Đỗ Hữu Trọng Khang. Là thanh niên nghiêm túc mới bước qua sinh nhật thứ 27 một tháng trước, hiện tại là diễn viên tự do. Trên người có một cục nợ là An, Đỗ Ngọc Thúy An; năm nay đã hai mươi tuổi, nhưng vẫn học lớp 12 vì học trễ một năm trước khi lên lớp 1 và phải ở lại lớp một năm trong chương trình học phổ thông cấp ba.

Sau khi rà soát lại trí nhớ của mình xong xuôi, Khang tự thấy không có vấn đề gì thì gật đầu với bản thân một cái.

"Anh khùng hả?" An nghi ngờ hỏi thăm trước loạt động tác kỳ cục của hắn. 

"Mày muốn ăn đấm phải không?" Khang cười hiền lành hỏi ngược lại.

Mỗi khi hắn cười như thế là An đều thấy lông tơ dựng đứng, da gà nổi thành hàng. An cực kỳ khôn ngoan mà lắc đầu, mặt mày rất biết điều mà nịnh nọt mời hắn ra khỏi phòng mình để tiện bề sửa soạn cho nhanh trước khi trễ giờ.

Khang hài lòng trước thái độ ngoan ngoãn của em gái mình, dù biết là đó chỉ là một nước cờ đi lùi của con nhỏ ranh ma phiền phức này. Không để ý chút trò mèo đó của An, hắn xoay người rời khỏi phòng xuống nhà dưới. 

Tay áo sơ mi xắn lên tận khuỷu, Khang đi thẳng vào trong gian bếp hâm lại nồi cơm điện. Sau đó hắn bắt chảo lên bếp ga, tra dầu ăn vào lòng chảo, điều chỉnh độ lửa một chút rồi tới chỗ tủ lạnh lấy hai quả trứng. Khang nhìn đăm đăm vào mặt dầu bắt đầu sôi, rồi hắn đập vỏ và cho lòng trứng vào chảo dầu nóng. Tiếng xì xèo xì xèo vang lên trong gian bếp nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!