Trên đường đi, Dalton cứ huyên thuyên với Hattie đủ thứ chuyện, từ nhà bên cạnh có chuyện gì cho đến việc trời hôm nay sẽ mưa hay nắng, cậu ta đều ồn ào không ngớt. Khan nghe thôi cũng thấy phiền, cũng như hắn cảm thấy may là Dalton không hề để ý đến mình. Trong khi đó Hattie vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, hoặc là cô ta đã quen, hoặc là cô ta đang cam chịu.
Cái nào đi nữa thì đó cũng là phước cho Dalton.
"Làng này tồn tại từ khi nào vậy?"
Nhằm tìm sự yên bình trong tâm trí, Khan lên tiếng hỏi Dalton để cậu ngừng huyên thuyên vô bổ.
"Chú Jack sợ vợ lắm mà cứ sĩ diện bảo là không nên bị... Hả?" Dalton đang tía lia chuyện hàng xóm thì nghe Khan hỏi mình, câu chuyện khựng ngang, cậu ta nghệt mặt ra hỏi lại. "Ngài vừa nói gì ạ?"
Khan hơi khó chịu, nhưng không tỏ thái độ thẳng mặt. Hắn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình.
"Làng này có tuổi đời bao nhiêu?"
"Cái này..." Dalton gãi đầu. "Tôi không biết ạ."
Khan nhướng mày. "Ý cậu là sao?"
"Từ khi có ý thức, tôi đã ở làng này rồi. Ulkos tối cao ban cho tôi sự sống, mọi người dân trong làng cũng thế. Chúng tôi chưa từng thắc mắc về chuyện này. Có lẽ là do... không cần thiết lắm?" Dalton trả lời không chắc chắn.
Lạc quan vậy à. Khan nhớ lại dáng vẻ tò mò của dân làng, không hề e dè quan ngại với sự hiện diện của người lạ. Còn cả bà lão đã sấn tới gần hắn, rì rầm lời cảnh cáo đó như niệm chú. Có vẻ mọi thứ đều quái đản nhưng dưới góc nhìn của dân làng thì nó chẳng có gì là kỳ lạ.
Khan đã dùng đôi mắt sự thật của mình để kiểm tra, những lời họ nói đều không phải là nói dối. Thế nhưng, Khan vẫn thắc mắc...
Bọn họ liệu có thật không vậy?
Hiện tại, con mắt Lauriel đã cho hắn chẳng khác gì cái máy phát hiện nói dối. Nhưng có lẽ vì hắn còn hạn chế nên không thể phát huy được hết khả năng của nhãn thần. Nếu hắn có thể tận dụng hơn nữa khả năng vốn có của con mắt màu trắng này, biết đâu hắn có thể nhìn ra chân tướng đang bị ẩn giấu.
"Ta còn một chút thắc mắc, tại sao cô Hattie lại bị trừng phạt thế?" Khan tiếp
Hattie nghe tới tên mình được nhắc đến thì có vẻ ngạc nhiên, câu hỏi của hắn làm cô ngại ngùng xấu hổ cúi đầu. Dalton có vẻ khó chịu khi người mình thương bị tọc mạch, chẳng nề hà cái chức danh "sứ giả" mà Khan đang nắm giữ, Dalton cau có mặt mày.
"Cô ấy không cố ý! Tại ngủ quên nên cô ấy lỡ lời bênh vực cho tôi khi bác Ralph đến thăm cửa hàng thôi!"
"Cô tốt bụng thật." Khan nhìn Hattie ngại ngùng hơi tay ra dấu Dalton dừng lại.
Nhưng khi cậu ta nghe Khan mở lời khen, Dalton cười khì khì khoe khoang thêm cái tốt của Hattie.
"Cô ấy tốt lắm! Cô ấy thường hay đến thăm tôi còn mang bánh và trà tới nữa! Bánh ngon trà thơm, ăn uống xong là thấy thoải mái lắm!"
Nhìn cậu ta tíu tít, còn Hattie thì gấp gáp kéo tay cậu ta, rồi còn đâu tay đánh vào vai cậu ta nữa. Có vẻ như Hattie thật sự rất ngại ngùng khi được khen. Hoặc là không.
Khan mỉm cười hài lòng.
"Thật tốt cho cậu khi được cô Hattie quan tâm như thế. Chắc cậu thích cô ấy lắm nhỉ?"
Dalton đỏ bừng mặt, nhưng cậu ta không chối. Chỉ là cười bẽn lẽn nhìn Hattie. Khung cảnh trước mắt này trông có vẻ ngọt ngào thật đấy, song Khan chẳng có hứng thú gì với tình yêu đơn phương công khai của Dalton. Hắn chỉ cố đào sâu vào vấn đề để lấy thêm thông tin mình muốn thôi.
Trước khi bình minh lên.
"Đằng kia..." Khan vừa quay đầu để thôi không nhìn phải biểu cảm sến sẩm của Dalton nữa. Cũng nhờ vậy mà hắn trông thấy từ xa một bóng người trông quá quen mắt.
Và có lẽ người đó cũng nhìn thấy hắn, nên cái bóng người đó tăng tốc, di chuyển nhanh hơn, thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.
Khi bóng người đó dần hiện rõ, và Khan hoàn toàn nhận ra người đó là ai thì cũng là lúc hắn nghe thấy tầng âm thanh cao vút, đang rú gọi tên mình.
"CHỦ NHÂN!! CHỦ NHÂN ĐÂU RỒI!!"
Âm thanh gọi rống tên hắn chắc chắn là Lai. Còn cái bóng đó kia là Saul, trên khuôn mặt cau có của nhân vật chính bây giờ là một mảng mây đen bao trùm, đôi mắt màu làm nhạt sáng quắc như mắt mèo trong đêm. Nhưng chẳng dễ thương được như mèo, trông cậu ta như muốn giết người đến nơi. Khan khựng lại. Cảm giác e ngại trước nhân vật chính cứ như trở thành bản năng, dù rằng Khan biết Saul không còn ý định thủ tiêu mình nữa nhưng cơ thể của hắn trong vô thức vẫn lùi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!