Chương 5: (Vô Đề)

7

Ngồi trong xe, tôi nhìn chiếc bùa bình an hình vỏ sò trắng treo trên cặp sách.

Đó là thứ mà anh trai đã gắn cho tôi sau khi bố mẹ mất.

[Hu hu hu, gạch bay vào mắt rồi… Trên cổ, trên tay, từ đầu đến chân, cả móc khóa cặp của bé cưng cũng là bùa bình an. Tình yêu của anh trai âm thầm mà sâu như biển.]

[Điều ước sinh nhật của anh trai là được nhìn thấy bé cưng lớn lên hạnh phúc mà…]

[Vì gia đình mà tình nguyện từ bỏ cơ hội du học, làm sao anh ấy có thể vì "tự do" mà coi bé cưng là gánh nặng được chứ?]

Tôi chợt nhận ra — anh trai đã lừa tôi.

Anh căn bản không định đi đâu để ngắm thú hoang hay thám hiểm gì cả. 

Anh chỉ không muốn tôi tận mắt chứng kiến anh chết.

Tôi hoảng loạn đến phát điên, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở: 

"Em không đi nhà mới nữa! Em muốn quay về!"

Kỷ Nghệ Bạch vội vàng dỗ dành: 

"Miên Miên đừng khóc, sau này anh trai vẫn sẽ đến thăm em mà."

"Không cần! Em muốn về ngay bây giờ!"

Tôi vùng vẫy, nhưng những người xung quanh đều không có phản ứng gì.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau, tôi ngày càng xa anh trai.

Ngực tôi nghẹn lại, khóc đến mức không thở nổi.

Nếu tôi nói với họ rằng — anh trai sẽ chết...

Họ có quay lại cứu anh không?

[Bé cưng khóc đến tan nát lòng tôi rồi, tại sao nữ chính vẫn không lay động gì cả?]

[Nữ chính chịu ảnh hưởng rất sâu từ mẹ mình, trong mắt cô ấy, anh trai chỉ là một kẻ trốn học, hay đánh nhau, không biết phấn đấu, lại còn u ám cực đoan — cô không yên tâm để bé cưng lớn lên bên một người như thế.]

[Một cuộc đời bị hiểu lầm từ đầu đến cuối, chính là anh trai.]

Tôi nghẹn ngào nói: 

"Anh trai không như vậy… Anh ấy chưa bao giờ làm tổn thương em."

"Anh ấy rất, rất tốt với em, em xin mọi người, hãy cho em quay về đi."

"Nếu em không về… anh trai sẽ c.h.ế. t mất."

Tôi cứ lặp đi lặp lại những lời đó.

Nhưng không ai nghe cả.

Cũng chẳng ai tin tôi.

Xe dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!