Chương 4: (Vô Đề)

Tôi đứng ngây người trước cửa nhà vệ sinh, không dám mở ra.

Bất chợt, tôi sợ hãi cái cảnh tượng ấy.

Cảnh tượng bi thảm mà những dòng bình luận đã miêu tả — cái c.h.ế. t của anh trai.

"Miên Miên?"

Sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng của anh trai.

Tôi quay đầu lại.

Anh bưng một khay đồ ăn sáng và sữa, trông chẳng khác gì thường ngày: 

"Đánh răng xong thì lại ăn sáng."

Tôi ngơ ngác mất một lúc lâu.

Ngây ngốc đánh răng xong, lại ngây ngốc ngồi vào bàn ăn.

Ngậm một miếng trứng rán trong miệng, tôi nhìn anh trai đang ngồi cạnh, trong lòng bất chợt dâng lên một niềm vui mãnh liệt.

Chẳng lẽ… anh trai không định c.h.ế. t nữa?

Anh bị ánh mắt của tôi nhìn chằm chằm đến mức phát ngượng: 

"... Thẩm Miên Miên, nhìn anh cũng vô ích, sữa phải uống hết, không được để thừa một giọt."

Chuông cửa vang lên.

Anh trai liếc nhìn đồng hồ, ánh mắt trầm xuống, rồi lại nhìn tôi.

Anh trai lấy từ bên cạnh ra một chiếc vali đã được sắp sẵn, rồi chộp lấy cặp sách của tôi, bước nhanh đến cửa.

Ngoài cửa, quả nhiên là nữ chính.

Vừa thấy anh trai, đôi mắt Kỷ Nghệ Bạch lập tức đỏ hoe: 

"Thẩm Phong Chỉ, anh còn muốn thế nào nữa? Rốt cuộc phải thế nào thì anh mới chịu buông tha tôi?!"

Anh trai: "...?"

"Là anh thao túng quỹ đầu tư nước ngoài để liên tục bán khống cổ phiếu Thâm Khoa, rồi còn để lộ thông tin đứt gãy dòng tiền của Thâm Khoa cho truyền thông. Anh thật sự muốn hủy diệt Thâm Khoa, hủy diệt Phó Thâm đến vậy sao?"

Rõ ràng cô ta đã thấy vết băng trên cổ tay anh, thấy cả gương mặt anh tái nhợt đến bất thường — nhưng chẳng hề quan tâm.

Đối mặt với sự truy vấn sắc bén của nữ chính, anh trai chỉ bình tĩnh mở miệng: 

"Tôi không hề có hứng thú với việc hủy hoại Thâm Khoa. Thay vì chất vấn tôi ở đây, các người nên sớm suy nghĩ xem phải làm cách nào để che giấu chuyện xảy ra ba năm trước."

[Phản diện còn chẳng muốn sống nữa, lấy đâu tâm trí mà chen vào chuyện của nam nữ chính.]

[Tính ra thì mấy năm nay, phản diện thật sự đã âm thầm gánh không ít "nồi"...]

[Cái "nồi" lớn nhất chắc là lúc sự nghiệp nam chính mới bắt đầu, nữ chính ra ngoài đàm phán với khách rồi bị chuốc say, hạ thuốc, còn bị chụp lại ảnh...]

[Đúng vậy, may mà phản diện đến kịp thời cứu cô ấy. Nhưng khi nữ chính tỉnh dậy lại hiểu lầm là phản diện đã cưỡng bức mình, từ đó hận anh ấy thấu xương. Phản diện sợ nếu cô biết sự thật sẽ không chịu nổi, thà để cô cứ hận anh như vậy còn hơn.]

[Về sau phản diện đã tốn rất nhiều công sức để lấy lại những bức ảnh kia, hoàn toàn tiêu hủy, cũng khiến người kia vĩnh viễn không dám hé miệng. Nhưng cũng vì thế, hiểu lầm giữa nữ chính và phản diện không bao giờ gỡ bỏ được nữa.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!