Hắn không nhắc lại chuyện gọi điện cho anh trai nữa, quay người rời khỏi căn hộ.
[Bé cưng phản ứng nhanh quá, nam chính rõ ràng đang dò xét xem trên người bé có thiết bị liên lạc nào không, sợ bé báo vị trí cho anh trai.]
[Đầu óc tốt, dùng đã ghê!]
[Thấy bé cưng thông minh thế này tôi yên tâm rồi, anh ơi mau tới cứu bé đi!!]
[Nói thật nhé, các cậu không thấy nam chính mới là phản diện thật sự của truyện này à? Bắt cóc trẻ con thế này thật sự quá ghê tởm.]
[Nam chính là phản diện +1]
[+2]
[+31]
[...]
Tôi nằm úp người trên ban công, chắc chắn rằng Phó Thâm đã rời khỏi tòa nhà, mới lấy đồng hồ ra khỏi bụng con thú bông, gửi tin nhắn cho anh trai.
Anh trai trả lời rất nhanh:
"Em biết mình đang ở tầng mấy, phòng mấy không?"
Nhất Phiến Băng Tâm
"Lúc vào em có nhìn thấy rồi, tầng 17, phòng 03."
"Được, ở yên trong phòng đợi anh, anh lên ngay."
Vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi phấn khích chạy ra mở cửa.
Phó Thâm đứng ở ngoài, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi hoảng hốt lùi liên tục về phía sau.
Bình luận đồng loạt hét lên vì bị dọa.
Hắn đột ngột bế tôi lên kẹp dưới nách, bước nhanh vào lối thoát hiểm.
Hắn không đi xuống mà từng bước từng bước đi lên.
"Nếu không phải có người nói cho tôi biết định vị của Thẩm Phong Chỉ trùng với tôi, tôi thật sự đã tin là em là đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời rồi đấy."
Tôi vùng vẫy hết sức, cắn vào cánh tay hắn.
Phó Thâm đau đớn, vung tay mấy lần vẫn không gỡ được, dứt khoát lấy tay bịt miệng và mũi tôi lại.
Dần dần, tôi bắt đầu khó thở rồi ngất đi.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang bị Phó Thâm ép sát trên lan can sân thượng, một tay hắn giữ tôi lại, gió lớn thổi khiến tôi lảo đảo.
Không biết từ lúc nào, anh trai và nữ chính đã đuổi đến nơi.
Anh trai đứng cách tôi khoảng một mét, ánh mắt dán chặt vào người tôi:
"Thả em gái tôi ra, muốn điều kiện gì chúng ta đều có thể thương lượng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!