Chương 1: (Vô Đề)

Nam nữ chính ngọt ngào ở bên nhau rồi, anh tôi thì tâm như tro tàn giá lạnh, muốn tìm đến cái chết.

Anh nằm trong bồn tắm với gương mặt tái nhợt, m.á. u từ cổ tay chảy ra nhuộm đỏ nước tắm.

Tôi ngây người đứng ngoài cửa, trước mắt đột nhiên hiện ra từng dòng bình luận như đạn bay ngang qua.

[Bé cưng chắc vẫn chưa biết đâu, anh trai cô ấy là phản diện điên cuồng vì yêu mà không được đáp lại, tàn nhẫn, ốm yếu cố chấp, nữ chính là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời u tối của anh ta.]

[Bé cưng vẫn luôn sợ anh trai nhỉ, chưa bao giờ cho anh vào phòng, cũng không nói chuyện với anh.]

[Đây cũng là một trong những lý do khiến phản diện muốn tìm cái chết. Từ nhỏ luôn yêu thương che chở đứa em gái này, vậy mà lại bị ghét bỏ đến thế, khó trách về sau anh ta càng lúc càng u ám.]

Nhất Phiến Băng Tâm

[Cho nên sau này khi nam nữ chính nhận nuôi bé cưng, cô ấy mới nhanh chóng quên mất người anh trai của mình.]

[Bé cưng hoàn toàn không biết anh trai yêu mình đến mức nào. Chỉ cần cô ấy nói một câu, anh trai có thể lập tức "hồi máu" đứng dậy ngay.]

Tôi đẩy cửa phòng tắm ra.

"Anh à, hôm nay là thứ năm, Tần Kha hẹn em đi ăn KFC."

Anh tôi sững người: "Tần Kha nào? Là cái cậu đẹp trai lai Tây cùng lớp em đó hả?"

Tôi đỏ mặt khẽ gật đầu.

Anh tôi giận đến mức lập tức bật dậy khỏi làn nước: "Thẩm Miên Miên, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, cấm yêu sớm!!"

01

Không biết từ lúc nào, khóa cửa phòng tắm bị hỏng.

Anh trai vội vàng dùng tay che cổ tay vẫn đang chảy máu.

Tôi chớp chớp mắt, nói rất đàng hoàng và có lý: 

"Nếu không đi với Tần Kha cũng được, vậy thì anh dẫn em đi ăn."

"Nhất định phải đi ngay bây giờ à?" Giọng anh có chút không kiên nhẫn.

"Vậy em đi với Tần Kha nhé?"

Anh tôi nghiến răng, hít sâu một hơi, qua loa băng tạm vết thương rồi nói: 

"Được, đi thôi."

Anh tùy tiện khoác đại một cái áo khoác, kéo theo bộ đồ còn ướt sũng đưa tôi đến quán KFC cách đó năm cây số.

Tôi gọi ba phần combo hamburger, hai xô gà đại gia đình, năm ly cam và ba ly coca.

Anh tôi mặt đen như đáy nồi: 

"Mấy cái này, em định ăn một mình?"

Tôi gật đầu: 

"Em còn nhỏ, cần phải phát triển chiều cao."

Anh tôi: "…Tốt nhất là ăn hết cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!