Trịnh Tây Tây đáng thương thực sự là đang làm bài tập, cô ngoan ngoãn học thuộc hai bài trong sách giáo khoa được nhét trong cặp sách, còn học thuộc cả vở bài tập, một tiếng trôi qua nhưng cũng không viết được mấy chữ.
Trịnh Tây Tây đã gặp đối thủ số một trong sự nghiệp học tập của mình, người anh trai nghịch ngợm luôn khiến cô mất tập trung.
Nhưng bài tập về nhà lúc nào làm chẳng được, thế nên Trịnh Tây Tây cất sách vở để cùng vẽ tranh với Cố Duẫn, những nét vẽ… không thể diễn tả được.
Cố Duẫn nhìn Trịnh Tây Tây vẽ ra hình thù xấu xí nên có chút chán ghét: "Đừng nói em đang vẽ anh đấy nhé."
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên: "Hở, không giống à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Duẫn: "..."
Đây chắc chắn là lần diện mạo của anh bị hủy hoại tồi tệ nhất trong lịch sử.
Trịnh Tây Tây tự nhận thức là mình vẽ không đẹp, cô nói vậy chẳng qua là cố ý trêu chọc anh, cô xé bức tranh đó đi: "Để em vẽ bức mới."
Trịnh Tây Tây nhặt tờ giấy lên để vẽ lại, vẽ vài nét rồi lại nhìn Cố Duẫn, sau đó lấy một cục tẩy và bút chì để sửa lại. Nếu không xem tranh mà chỉ xem phong thái của cô thì nhìn cũng khá ra gì và này nọ.
Đương nhiên là nếu nhìn vào bức tranh thì nó không còn phong thái gì nữa rồi, vốn dĩ bức tranh trước ít nhất liền mạch với nhau, còn bức tranh này bị tẩy đi vẽ lại nhiều lần, thì kết quả càng ngày càng tệ hơn.
Cố Duẫn không dám nhìn thẳng vào cô nữa, nói với cô: "Ngồi gần lại chút."
Trịnh Tây Tây không biết anh sẽ làm gì, vì vậy cô ngoan ngoãn dịch chiếc ghế đẩu đến gần Cố Duẫn hơn một chút.
Cố Duẫn rút quyển sổ của cô ra, sau đó đặt vào giữa hai người rồi nói: "Đưa tay đây."
"Hả?" Trịnh Tây Tây đưa tay phải ra.
Cố Duẫn cúi người nắm tay cô: "Đừng động, anh dạy em vẽ."
"Dạ."
Cố Duẫn nắm tay Trịnh Tây Tây và quyết định dạy cô cách vẽ một anh chàng đẹp trai để chứng minh cho nhan sắc của mình.
Tuy nhiên, điều này tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế lại rất khó, bởi vẽ tranh là một công việc cần sự tỉ mỉ, chỉ một nét nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến tổng thể bức tranh.
Cố Duẫn nắm tay Trịnh Tây Tây vẽ ra những nét phác thảo, còn những chỗ cần sự tỉ mỉ, thì căn bản là không có cách nào có thể thao tác được, hơn nữa tay của Trịnh Tây Tây đôi lúc lại tự chuyển động theo ý nghĩ của cô, vậy nên mười mấy phút trôi qua thôi, mà một cái đầu kì cục đã được vẽ ra.
Xấu thì không nói đi, đã thế mũi còn hơi méo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Duẫn ôm trán: "Xé đi."
Cố Duẫn giật lấy tờ giấy, xé làm đôi ném vào thùng rác.
Trịnh Tây Tây không thể nhịn được cười.
Thành phố T và Văn Thành chênh lệch mười hai tiếng, mặc dù Cố Duẫn buổi sáng ngủ một giấc, nhưng hai ngày liên tiếp anh đều không ngủ được nhiều, sau khi vẽ xong, anh cũng không quấy rầy Trịnh Tây Tây nhiều, mà đặt cái gối lên bàn rồi gục xuống ngủ thiếp đi.
Trịnh Tây Tây đang ngồi cạnh anh làm bài tập về nhà.
Cô liếc nhìn cửa sổ, tháng chín ánh nắng vẫn chói chang, một nửa gương mặt của Cố Duẫn bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào.
Cô đứng dậy đi kéo rèm cửa. Chỗ ngồi này rất vắng, hơn nữa cô cố ý chọn một chỗ ít người, vốn dĩ phía sau không có ai, nhưng khi cô đi kéo rèm, liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi phía sau, hơn nữa rèm cửa còn ở cạnh cô gái ấy.
Trịnh Tây Tây còn chưa kịp nghĩ ra là nên nói cái gì, thì cô gái đã đứng lên: "Muốn kéo rèm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!