Chương 7: (Vô Đề)

"Khương Lan, mười mấy năm tình nghĩa giữa chúng ta, em một hai cứ phải làm đến mức này sao?"

Anh ta chẳng hề biết hối cải, từng câu từng chữ ngập tràn chất vấn.

Trái tim tôi chua xót, hóa ra anh ta cũng biết giữa chúng tôi đã đồng hành cùng nhau mười mấy năm.

"Lúc anh tùy ý để Mạc Ngôn Hoan bịa đặt tôi, sao không nghĩ đến tình nghĩa giữa chúng ta chứ?"

Anh ta ngẩn ra, trong mắt lập tức xuất hiện chút chán ghét, nhưng vẫn không thể không nhẹ giọng lại.

"Lan Lan, đừng làm loạn nữa. Dù sao hai nhà cũng là thế giao, em nhẫn tâm để hai nhà trở mặt ư?"

Tôi cười, "Chẳng lẽ hai nhà trở mặt là vì tôi?"

Mục Dã căng mặt, cố kiềm chế vẻ mất kiên nhẫn của mình, giọng nói lạnh như băng.

"Chẳng phải em ghen tỵ với Mạc Ngôn Hoan à? Anh chia tay với tô ta, sau đó kết hôn với em nhé?"

"Đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, Khương Lan."

Bốp ——

Lúc khôi phục lại tinh thần, tôi đã cho anh ta một cái bạt tai, tức đến mức cả người run rẩy.

Sao anh ta có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như thế.

Mục Dã không dám tin nhìn tôi, hai mắt dần đỏ lên.

"Khương Lan, cô làm cái quái gì thế hả!"

Tôi nhắm mắt, để sự phẫn nộ trong cơ thể dần ổn định lại.

"Mục Dã, anh chỉ là một đứa con hoang mà thôi. Nếu không có tôi, anh sẽ được như ngày hôm nay ư!"

"Thứ tôi có thể cho anh, cũng có thể thu hồi lại."

Khuôn mặt anh ta âm trầm đáng sợ, khóe miệng chậm rãi cong lên, như đang cười nhạo tôi cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.

Giọng gã lạnh đến đáng sợ, đúng là khác hẳn với sự dịu dàng trước đó.

"Cô cả nhà họ Khương này, cô tiếp cận tôi chẳng phải vì tôi là một đứa con riêng, chẳng cần phải đắn đo gì sao?"

"Cô chiều tôi, chẳng phải vì muốn nhìn dáng vẻ mang ơn đội nghĩa với cô à?"

"Một khi đã thế, tôi cũng muốn cô nếm thử cảm giác trái tim tan thành từng mảnh nhỏ!"

liliii

ý cười trong mắt anh ta dần cạn đi, thay vào đó là sự khinh thường và trào phúng.

Từng tiếng tan vỡ như vang vọng trong đầu tôi, từng khoảnh khắc đồng hành với Mục Dã không ngừng lập lòe phản chiếu.

Đáng sợ cùng cực!

Tôi đối tốt với anh ta, anh ta lại cho rằng đó là sự bố thí.

Tôi nuôi dưỡng một trái tim yêu thương đơn thuần, người này lại ác ý phỏng đoán.

Mục Dã không yêu tôi, chỉ muốn dẫm lên tôi để bò lên vị trí cao hơn, sau đó sẽ quay người đá văng ra, muốn nhìn dáng vẻ chật vật khốn khổ của tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!