Chương 4: (Vô Đề)

......

Tuy biết Mục Dã ngoại tình từ lâu, nhưng tôi vẫn chưa làm lớn chuyện lên.

Theo thời gian dần trôi, từng chi tiết nhỏ nhặt đó dần khiến anh ta biến mất trong cuộc sống của tôi.

Tình yêu dành cho gã phai nhạt đi từng ngày.

Xóa hết ảnh chụp chung của hai người, ném hết tín vật đính ước, đá anh ta ra khỏi mối tính này.

Cho đến một ngày, anh ta không hề gọi điện cho tôi.

Chỉ nhắn một tin tạm biệt.

Anh ta nói: Lan Lan, chúng ta chia tay đi, anh cảm thấy chúng ta không thích hợp, chúng mình vẫn làm bạn tốt, được không

Giờ phút này, trái tim tôi hoàn toàn không chút gợn sóng.

Chỉ sững lại, bình tĩnh xóa hết phương thức liên lạc.

Chó hoang chung quy cũng chỉ là chó hoang mà thôi,

Lần này bị cắn đau, tôi chấp nhận.

Nhưng sau này, tôi sẽ không làm thiên thần cứu vớt người khác nữa.

Tôi phải trở thành người cầm đao.

4.

Dưới sự thao túng của tôi, giới thượng lưu đã đồn ầm lên chuyện của tôi và Mục Dã,

Mục Dã vốn là con riêng, là sự tồn tại khiến người ta khinh thường.

Mẹ đẻ Mục Dã là tình nhân của bố Mục, bà ta trốn ra nước ngoái để sinh anh ta.

Lúc Mục Dã năm tuổi, bà ta ném anh ta trước cửa nhà họ Mục.

Nhà họ Mục chỉ có thể bóp mặt bóp mũi nhận anh ta.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta là trong một bữa tiệc tối.

Đám trẻ con đẩy Mục Dã ngã sõng soài trên sàn,

Trong miệng liên tục mắng những câu độc ác như "Chó hoang", "Đồ con riêng".

Đôi mắt anh ta vô hồn, giữa lông mày bao phủ vẻ yếu ớt tối tăm.

Không biết vì sao, tôi đột nhiên mềm lòng, tiến về phía trước muốn giúp đỡ.

Ba mẹ của mấy đám nhóc kia vội vã dẫn chúng đi, trong miệng liên tục xin lỗi.

Mục Dã ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt ánh nước.

Trong ngôi tường quý tộc này, mọi người đều xem thường đứa con riêng như Mục Dã.

Bắt nạt và nhục mạ diễn ra như cơm bữa.

Cứ vài ba bữa trên người anh ra lại xuất hiện thêm vài vết thương mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!