Chương 2: (Vô Đề)

"Alo, bên môi giới đúng không bên?"

"Vừa nãy tự dưng có hai con ch. ó hoang chạy đến nhà tôi tự do giao phối, bẩn c.h.ế. t đi được."

"Phiền bên anh giúp tôi bán quách chúng nó đi nhé, cám ơn."

Hiện trường im như tờ.

liliii

"Phốc ——"

Tần Ngọc Châu che miệng bật cười, giơ ngón cái về phía tôi.

Những người khác cũng mím môi hóng hớt, vẻ hưng phấn trong mắt chẳng giấu được.

Mạc Ngôn Hoan nhỏ giọng khóc nức nở, giống như vừa bị nhục nhã nào đó cực ghê gớm.

Mục Dã sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới lấy lại được giọng.

"Lan Lan, cô... ý cô là sao?"

Tôi cong môi cười, vẻ khinh bỉ trong mắt lộ rõ.

"Chỉ có chó hoang mới giao phối tự do không phân trường hợp như thế thôi."

"Chả trách người ta nói anh như vậy."

Tôi đang chọc vào chỗ đau của anh ta, muốn gã nhớ mãi sự sỉ nhục này.

Quả nhiên, mắt anh ta lập tức đỏ ngầu, thái dương và cánh tay nổi đầy gân xanh, sự phẫn nộ như sắp phun trào.

Lúc này tôi vui vẻ mỉm cười: "Sao thế, tôi nói không đúng à?"

"Bốp ——"

Giây tiếp theo, mặt tôi bị một lực mạnh đập qua, tai nhỏ lập tức ù đi.

Tôi chậm rãi quay đầu, nhìn thấy bàn tay chưa buông xuống cùng ánh mắt mờ mịt ngỡ ngàng của Mục Dã.

Đôi môi anh ta run rẩy: "Lan Lan, anh......"

Tôi chẳng cho anh ta cơ hội nói chuyện, nắm lấy chai rượu trên bàn đập lên đầu gã.

Bầu không khí chợt lặng như tờ.

Mạc Ngôn Hoan hét lên, chẳng thèm đóng hình tượng bông hoa nhỏ nữa, tiếng hét chua như muốn đ.â. m thủng tai người ta.

Mục Dã sững sờ tại chỗ, không hề chớp mắt nhìn tôi, tựa như không dám tin.

Một dòng màu chảy từ trên đầu xuống, nhưng anh ta vẫn chẳng nhằm nhò gì.

Vậy nên tôi lại tát thêm một cái.

Quen biết nhau nhiều năm, trong mắt anh ta, tôi luôn là người rất dịu dàng.

Nhưng lại quên mất chuyện hồi nhỏ tôi đã trả thù người từng ức h.i.ế. p anh ta như thế nào.

Khương Lan tôi trước nay luôn là người có thù tất báo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!