"Tình cảm của hai người nhiều năm thế mà, chị Lan, chị đừng nhẫn tâm thế mà?"
"Anh Dã thật sự hối hận rồi, trước kia anh ấy còn uống rượu đến mức phải vào bệnh viện vì chị đấy ——"
Điện thoại lập tức bị cúp, giọng nói đầu bên kia đột nhiên im bặt.
Mục Hòa ngẩng đầu nhìn tôi, cặp mắt kia phản chiếu hình ảnh anh đang nghiền ngẫm khuôn mặt tôi.
"Lan Lan muốn đi hả?"
Trong giọng nói không chút để ý kia lại ẩn chứa chút cẩn thận.
Tôi không đáp, hỏi lại: "Anh muốn em đi hả?"
Đồng tử anh run lên, hình ảnh ngược kia lập tức tan biến.
"Không muốn."
"Ừm, vậy tôi không đi nữa."
Ánh mắt anh chợt sáng lên, khóe miệng khẽ cong lên.
Vành tai đỏ hồng đẹp đẽ.
Không biết bị tôi niết, hay do lí do gì khác.
Mấy hôm trước ngày chúng tôi đính hôn, Khương Khoan đã nói cho tôi một bí mật.
Mục Hòa nghe thấy tin tôi muốn liên hôn liền vội vàng trở về nước.
Thậm chí anh còn tặng Khương Khoan một hạng mục cực kỳ đáng mong đợi.
Khương Khoan đã ao ước hạng mục này từ rất lâu.
Vậy nên lập tức đồng ý giới thiệu anh cho tôi.
Trước đây tôi và Mục Hòa căn bản không có giao thoa.
Không hiểu sao anh thà hy sinh nhiều như thế vẫn muốn kết hôn với tôi.
Cho đến lúc tôi nhìn thấy tên tiếng Anh và chữ của anh.
Lúc ở nước ngoài, mắt cá chân tôi bị thương phải nằm viện, vậy nên mới tham gia hoạt động do bệnh viện tổ chức.
Viết hết những phiền não gần đây của mình lên giấy, phong thư này sẽ tùy ý được gửi cho người bạn cùng phòng khác trong phòng tôi.
Khoảng thời gian đó thực sự rất đáng sợ với tôi.
Phát hiện Mục Dã ngoại tình, mối tình năm năm giống như một trò cười.
Trạng thái của tôi khi đó không tốt, thường xuyên khiến mình bị thương,
liliii
Vũ đoàn cho thời gian nghỉ phép, bảo tôi dưỡng thương cho tốt.
Ma xui quỷ khiến, tôi lại viết bức thư đó.
Dù sao cũng không có ai quen biết tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!