1.
Đúng là vừa hài kịch vừa hoang đường,
Mục Dã không chỉ dẫn theo tình yêu mới của mình là Mạc Ngôn Hoan tới bữa tiệc ăn mừng của tôi.
Còn thoải mái ngồi đối diện tôi, chả xem ai ra gì ôm ôm ấp ấp.
Mục Dã dùng bàn tay chỉ dùng để chơi dương cầm của mình tỉ mỉ bóc tôm cho Mạc Ngôn Hoan, thậm chí không hề nhăn mày.
Ai mà chẳng biết, thói ở sạch của anh ta nghiêm trọng đến mức không chịu chạm vào chú chó nhỏ Nhạc Nhạc chúng tôi cùng nuôi lớn.
Mạc Ngôn Hoan thẹn thùng cắn miếng đuôi tôm, sau đó làm như lúc này mới để ý của ánh mắt mọi người.
Cô ta thở nhẹ một tiếng, lúc này mới trốn vào trong lòng Mục Dã, giọng nhẹ như muốn chảy nước.
"Mọi người đều đang nhìn bọn mình kìa, ngại quá đi mất!"
Mục Dã không chút túng túng xoa tôiy, ôm cô ta vào trong lòng ngực, khuôn mặt ngập tràn vẻ dịu dàng và cưng chiều.
"Ngoan, bọn họ không có ác ý đâu."
Lúc nói câu này, ánh mắt anh ta dừng trên người tôi, ánh lên vẻ xa cách.
Mạc Ngôn Hoan làm như nghịch ngợm lè lưỡi về phía tôi, giống hệt đóa hoa nhỏ không rành sự đời.
Tôi cười nhạo một tiếng.
Nếu thật sự đơn thuần, cô ta sẽ không follow tài khoản lúc tôi đang du học ở nước ngoài.
Sau đó mỗi ngày đều đăng ảnh và video ở chung của cô ta với Mục Dã.
Để tôi chính mắt nhìn thấy Mục Dã từng chút từng chút yêu cô tôi.
Lông mày Mục Dã nhíu lại, anh ta nhìn tôi với vẻ cảnh cáo, vẻ lạnh nhạt hiện rõ.
Ánh mắt thương hại lẫn đồng tình đều hướng về phía tôi,
Ai biết được, chỉ ba năm ngắn ngủn, anh ta đã quên sạch quá khứ mười mấy năm giữa chúng tôi?
"Tay Ngôn Hoan bẩn rồi, tôi dẫn cô ấy đi toilet rửa một chút."
Anh ta lập tức đứng lên, dẫn Mạc Ngôn Hoan đang khẽ cắn môi lên trên lầu.
Đúng là ngựa quen đường cũ nhỉ, dù gì căn nhà này cũng từng chất chứa biết bao hồi ức của tôi và Mục Dã.
Anh ta tự nhiên xem mình như chủ nhân rồi.
liliii
Bóng dáng của hai người đó biến mất sau chỗ rẽ cầu thang, nhất thời mọi người trong sảnh chỉ đành hai mặt nhìn nhau.
Tôi cười nói: "Mọi người đừng lúng túng vậy nữa, tôi và Mục Dã đã chia tay từ lâu rồi."
Lúc này bọn họ mới thả lỏng lại, không khí bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Tần Ngọc Châu nâng chén về phía tôi: "Chúc mừng Lan Lan thành tài về nước, hiện tại cậu chính là leader trẻ tuổi nhất của vũ đoàn đấy!"
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đều là bạn tốt của tôi, chung đụng thì ít xa cách thì nhiều nhưng tình cảm giữa hai chúng tôi chưa từng nhạt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!