Thân là kết tinh tình yêu của Đại Thần cùng hoa khôi khoa Công nghệ thông tin, bạn nhỏ Tiêu từ khi còn bé xíu đã bộc lộ niềm ham mê cuồng nhiệt của mình đối với máy tính. Biểu hiện cụ thể như, lúc vừa mới tập bò, bé sẽ không ngại khó ngại khổ, ngại gian nan đi tới bản ghi chép pa pa còn để mở ở bên cạnh, thoả mãn để lại một bãi nước tiểu trên bàn phím, hoàn toàn phá hỏng máy tính của ba.
Đương nhiên kết cục cũng thật sự rất thê thảm
------ bé bị pa pa trẻ tuổi anh tuấn từ phòng khách nghe điện thoại trở về bắt được, nghiêm khắc đánh mạnh hai phát vào mông nhỏ béo nộn.
Đợi tới lúc lớn hơn một chút, bé liền ôm chân pa pa quyết không buông, vòi vĩnh: "Pa pa, mua cho bé Tông một cái máy tính nhỏ đi~"
Pa pa: "Sao con muốn mua máy tính?"
Bạn nhỏ Tiêu thực có chí khí trả lời: "Làm việc."
Tuổi trẻ pa pa trong phút chốc cảm giác được niềm tự hào khi có người kế tục, cúi người ôm lấy bé: "Làm cái gì?"
Bé Tông: "Ấn ABCD!"
Pa pa: "…"
Tên của Tiêu cục cưng là do ông nội đặt, kêu Tiêu Minh Tông. Ông nội thậm chí còn ra vẻ đối với tên này thật sự giải thích một hồi: "
"Minh" ấy, tựa Nhật Nguyệt, "Nhật Nguyệt" ấy, linh khí trời cao. "Tông" [1] ấy, là Ngọc thạch, "Ngọc thạch" ấy, tinh tuý đất sâu.''
Cho nên, Tiêu Minh Tông – Tiêu bảo bối của chúng ta, không thể nghi ngờ chính là linh khí đất trời, tinh hoa nhật nguyệt!
Khụ…
Cái sự dương dương tự đắc của ông nội bé trước tiên không đề cập tới. Chỉ bằng bản thân bạn nhỏ Tiêu mà nói, tinh hoa tinh tuý gì đó cũng là không đủ. Vẻ ngoài của bé rất giống mẹ, ít tuổi đã rõ nét xinh xắn đáng yêu, mi dài mắt sáng… Đương nhiên, cũng có chút mập mạp, bụ bẫm. Đầu óc thông minh, nhanh nhạy nghe nói là thừa hưởng từ ba; càng lớn càng tinh tường, minh mẫn; với chữ số lại rất mẫn cảm.
Chỉ có điều cái tính hoạt bát, hiếu động tới mức thành phá hoại của Tông lại không biết là giống ai.
Có buổi tối, sau một hồi vất vả dỗ dành con ngủ yên, Vy Vy kéo chồng ngồi ở sàn phòng khách sửa lại mấy món đồ chơi. Nhìn đống đồ tan tành, đây một mảnh kia một miếng, Vy Vy phiền não: "Bé Tông rốt cuộc là giống ai đây, hồi nhỏ em cũng không nghịch như vậy, rất nhiều đồ chơi tới giờ vẫn còn tốt, mẹ em vẫn còn giữ cơ. Có phải là giống anh không?"
"Không giống anh." Tiêu Nại hoàn toàn phủ nhận, tay ấn chặt lên bánh xe của chiếc ô tô nhỏ, nói: "Anh trước đây chưa bao giờ phá đồ chơi của mình cả."
… A, cho nên?
"Của người khác thì hẳn là huỷ đi không ít." Tiêu Nại hoài niệm miên man.
Vy Vy: "…"
Được rồi, cuối cùng cũng biết đứa con giống ai, nhưng mà bé Tông à, con vẫn là phải nhìn ba mà học tập! Đừng nghịch phá đồ ba mẹ mua cho đó nha!
Bạn nhỏ Tông hết sức hoạt bát, sức lực dồi dào… cho tới bây giờ không khi nào chịu ở một mình. Lúc còn chưa biết bò, bé thích nằm trong nôi huyên thuyên đủ mọi chuyện trên trời dưới biển bằng "ngoại ngữ" trẻ con, hơn nữa nhất định phải có người ở bên đáp lại, bằng không liền vặn vẹo vung tay vung chân kháng nghị, tỏ vẻ bất mãn. Tới khi có thể chập chững từng bước bèn người quấn tã, tay ôm bình sữa, loạn bò khắp xung quanh thám hiểm, mà biết đi rồi lại càng nguy.
Dỗ bé ngủ luôn là chuyện làm cả nhà phải đau đầu nhức óc. Cục cưng lại rất công bằng chia rõ phần việc cho ba mẹ. Mỗi ngày hai vợ chồng tan tầm, tới chỗ ông bà nội đón bé về nhà, cho ăn uống no đủ xong, Tông ngồi trong lòng pa pa, xem pa pa dùng máy tính, bi ba bi bô đưa ra một ít đề nghị. Trước khi lên giường, bé lại thích quấn lấy mẹ đòi nghịch đồ chơi, nghe truyện cổ tích, hơn nữa ngày nào mẹ cũng phải nằm cùng thì bé mới chịu hài lòng mà ngoan ngoãn ngủ.
Hôm nay, Vy Vy dỗ con xong, không biết từ lúc nào cũng chìm vào giấc ngủ. Ngủ được một chút, cô liền cảm giác thân thể nhẹ bẫng, bị người ôm lên đi ra ngoài, lúc sau lại được đặt xuống một chiếc giường mềm mại khác.
Vy Vy khẽ mở mắt, đẩy tay của ai đó đang cởi cúc áo ngủ của cô ra: "Đừng anh, em đang mệt lắm."
Khuy áo còn đang cởi dở, nửa kín nửa hở cũng thật gợi cảm, hấp dẫn. Tiêu Nại bây giờ mà chịu nghe lời cô mới là chuyện lạ, lập tức kéo áo, tay từ dưới lần vào, cúi sát tai cô nói: "Vy Vy, chúng ta tranh thủ thời gian này, đem đứa nào nên sinh đều sinh ra hết đi."
"A?"
Vy Vy bị anh làm cho hô hấp hỗn loạn, nhất thời không thể nghe ra.
Người ở trên tựa hồ có chút buồn bực, như đinh đóng cột quyết liệt mà nói: "Lại sinh một đứa, cho tụi nhỏ tự chơi với nhau!"
Vợ chồng đôi bên đều không có anh chị em, từ nhỏ đến lớn chỉ một thân một mình, mà theo chính sách của thành phố B hiện thời, mỗi gia đình có thể có hai con nên Vy Vy và Tiêu Nại đã sớm bàn bạc, đồng lòng thuận ý quyết định sinh lấy hai đứa; nhưng thật sự nhanh như vậy thì bản thân Vy Vy cũng chưa nghĩ tới. Không phải do lo lắng vấn đề công tác gì đó, cô vẫn cảm thấy bản thân thật may mắn, di truyền được thể chất của mẹ, trong lúc mang thai không hề ốm nghén, sắc mặt chưa khi nào trở nên nhợt nhạt khó coi, thân hình lại giữ được y nguyên như trước, chút cũng chẳng béo ra. Chỉ cần ba tháng đầu cẩn thận một ít là sau đó đã có thể đi làm như bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!