Đông Phương Nhiêu lại bị Phương Diễn làm thịt.
Lúc mở mắt toàn thân không một nơi không đau, tập trung hai chỗ, một là đầu, một là giữa hai chân. Nhìn lại Phương Diễn nằm bên cạnh thân thể trần truồng như mình, rất nhanh hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tư thế Phương Diễn ngủ không tốt lắm, đem người bên cạnh ôm chặc, Đông Phương Nhiêu cảm thấy sắp không thở nổi.
Đông Phương Nhiêu híp mắt nhìn cố gắng hồi tưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhớ mang máng bị Ngô Minh Hạo trút ba ly rượu, sau đó đầu bắt đầu mơ hồ, cùng Ngô Minh Hạo vai đắp vai nói một ít lời, sau đó bị Phương Diễn kéo đến nơi này .
Ói đầy đất, Phương Diễn cho mình tắm sạch sẽ, sau đó thanh thanh khiết khiết, hai người liền thanh khiết đến trên giường.
Đông Phương Nhiêu dùng một tay che mắt, trời ơi lại là say rượu mất lý trí, điên rồi khùng luôn rồi.
"Hey, em đã tỉnh." Cảm giác được Đông Phương Nhiêu động đậy, Phương Diễn dằng dặc tỉnh lại, hí nửa ánh mắt lẩm bẩm hỏi một câu, tay đem Đông Phương Nhiêu mới vừa cách ra một chút kéo lại, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Phương Diễn ngủ cũng không để người ta yên, Đông Phương Nhiêu làm sao cũng không thoát khỏi Phương Diễn giam cầm, cảm thấy hết sức căm tức gầm nhẹ nói "Phương Diễn, anh mau buông tay, tôi muốn về nhà."
Phương Diễn bị Đông Phương Nhiêu quấy không ngủ được nữa, xoay người một cái đem Đông Phương Nhiêu đè dưới thân, "Em đã không ngủ, chúng ta tới làm chuyện hữu dụng thực tế nhé."
Nói xong miệng liền hướng trên người Đông Phương Nhiêu hôn xuống , hôn đến Đông Phương Nhiêu nhũng xương. Liên tiếp hôn vài lần, làm toàn thân Đông Phương Nhiêu run rẩy, nhìn cái đầu chôn ở trước ngực mình Đông Phương Nhiêu vừa tức vừa vội, khước từ nói, "Anh đùa gì thế, ai muốn cùng anh làm cái kia, tôi muốn về nhà, Phương Diễn anh có nghe hay không, tôi muốn về nhà!"
"Không cho phép." Không đạo lý chút nào bác bỏ.
Miệng đã hôn đến ngực, một bên còn lại bị bàn tay Phương Diễn bao lại, phía dưới cũng chống đỡ một vật vừa cứng lại nóng, khiếu hiêu tùy thời chuẩn bị vọt vào.
Đông Phương Nhiêu chưa từng có cảm giác bất lực giống như lúc này, bị Phương Diễn ép làm trò, rõ ràng trong lòng không muốn, nhưng thân thể lại kháng cự không được, đầu óc không yên hoàn toàn như đụng vào tường, nghĩ tới nên làm cũng đã làm, không nên làm cũng làm rồi, nhiều hơn nữa một lần hai lần cũng như nhau, ánh mắt khép lại, nói "Anh nhanh một chút!".
Phương Diễn rõ ràng bị một câu này làm kích động, không do dự, liền xông vào.
Đông Phương Nhiêu không có phòng bị, ưm một tiếng, sau đó blablablabla.......
Cua đồng trước mặt, người người ngang hàng.
Đợi xong chuyện, Đông Phương Nhiêu mệt mỏi xương cốt cũng rã rời, Phương Diễn tinh lực tràn đầy Đông Phương Nhiêu coi như thỉnh giáo qua.
"Ngủ tiếp một chút." Phương Diễn ôm Đông Phương Nhiêu, trên thực tế Đông Phương Nhiêu tứ chi vô lực, không cần Phương Diễn nhắc cô cũng muốn ngủ .
Cũng lười sửa tư thế ngủ của Phương Diễn, ánh mắt khép lại, ngủ mê man.
Tỉnh lại đã giữa trưa, Đông Phương Nhiêu bụng đói thầm thì reo, khi tỉnh lại cảm giác duy nhất chính là muốn ăn, trở lại mới phát hiện không phải trong nhà mình, Phương Diễn lúc này đứng ở cửa, trên người mặc một áo sơ mi trắng, hạ thân màu đen quần tây hợp thể.
Hoàn toàn không nói gì đến dục vọng, Đông Phương Nhiêu rên rỉ một tiếng, đem chăn mỏng trên người che chặt, cảm giác cả người đều đau.
"Còn chưa muốn rời giường?" Phương Diễn đi vào gian phòng, hướng bên trong tủ tùy ý lấy một cái áo đưa cho Đông Phương Nhiêu, "Nè, trước mặc đỡ, quần áo tối qua của em không thể mặc nữa, anh đã kêu người đem quần áo mới tới, có thể còn phải đợi, trên bàn đã chuẩn bị xong mấy món ăn, em nếu không muốn ngủ thì xuống ăn đi."
"Ừm." Đông Phương Nhiêu đưa ra một cái tay nhận lấy quần áo, rất nhanh rụt tay lại.
"Anh có việc sắp đi ra ngoài, em cứ nghỉ ngơi."
Đông Phương Nhiêu không muốn nói chuyện, nhắm mắt lại gật đầu một cái, giả bộ ngủ.
Đông Phương Nhiêu nghe được tiếng bước chân Phương Diễn truyền xa, cửa phòng Phương Diễn khóa lại, mới chậm rãi mở mắt ra. Hai tay không cách nào khống chế che mắt, té nhào chết ngất trên giường, chùm chăn. Này là chuyện gì a? Lần một lần hai coi như xong, lần đầu tiên rõ ràng xem như không biết gì liền phát sinh, tối qua còn có thể giải thích, uống say nha, say rượu mất lý trí say rượu mất lý trí, nhưng sáng sớm hôm nay rõ ràng rất thanh tỉnh, vẫn lên giường cùng Phương Diễn.
Nghĩ tới đây, Đông Phương Nhiêu xấu hổ muốn cắn lưỡi. Nói thế nào cũng là người từng trải vài chục năm, một chút định lực về điểm này cũng không có? Thực hưởng thụ điên rồi.
Hối hận một hồi, chăn cũng bị Đông Phương Nhiêu giày xéo nhăn nhúm, chưa nói đến gối đầu đáng thương bị Đông Phương Nhiêu xem là Phương Diễn hung ác đập mấy chục cái , Đông Phương Nhiêu lúc này mới cầm áo Phương Diễn đưa đi vào phòng tắm. Đông Phương Nhiêu cũng sắp đói chết rồi.
Tắm xong đi tới phòng khách, ai biết cơm còn chưa ăn được, vừa thấy một người phụ nữ trung niên, chừng năm mươi tuổi, trong tay ôm một túi đồ, căng phồng cũng không biết là cái gì.
"Tiểu thư, cô rời giường rồi?" Một câu nói không thể nói nhiều nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh đạm, tóm lại giọng nói cùng vẻ mặt chính là rất khách khí lại không mất lễ....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!