Phương Diễn về lúc trời vừa rạng sáng. Đông Phương Nhiêu nằm trên salon vừa xem TV vừa chờ anh, cả người cuộn tròn thành một khối nho nhỏ ngủ lúc nào chẳng hay.
Nghe tiếng mở cửa chợt tỉnh, xoa xoa mắt, đầu có chút mộng mị.
"Phương Diễn, anh về rồi à?" Đông Phương Nhiêu ngồi dậy, nhìn Phương Diễn hỏi.
Phương Diễn hiển nhiên không ngờ Đông Phương Nhiêu ở trong nhà, ngẩn ra, "Em quay về rồi?" Sau đó nhàn nhạt hỏi. Đông Phương Nhiêu thấy anh phản ứng lãnh đạm, tâm thoáng chốc lành lạnh, vốn dồn tất cả dũng khí, xây dựng tư tưởng thật lâu chỉ một câu nói đâm thủng như quả bóng xì hơi, cô đã mang dép đứng dậy nhưng không còn dũng khí đến trước mặt anh.
Đứng bất động một lát, anh nhìn em, em nhìn anh, Đông Phương Nhiêu không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ đáp, đúng vậy, em đã về?
Cảm thấy không mở miệng được.
Phương Diễn đứng một hồi phá vỡ thế trận trước, đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói, "Khuya rồi, đừng ngủ ở phòng khách, buồn ngủ thì về phòng ngủ." Dứt lời, người đã đến cửa.
Đông Phương Nhiêu sửng sốt tại chỗ, không hiểu đây là thế nào. Năm ngày rồi, chẳng lẽ cơn giận chưa tan sao? Nhìn bóng lưng đã biến mất sau cánh cửa, Đông Phương Nhiêu trong lòng buồn bực, khó chịu.
Nhìn phòng dự trù cho khách một chút, lại nhìn phòng ngủ chính thất một chút, có chút khó chọn. Phương Diễn không muốn thấy mình sao? Chủ động đến phòng anh có khi nào chọc anh mất hứng không? Vừa rồi anh phản ứng quá lạnh nhạt, cô không thể không nghĩ như vậy.
Nhưng nếu cứ đi thẳng đến phòng dành cho khách có khi nào càng không ổn? Trốn tránh cũng không phải là cách, hơn nữa năm ngày không có gặp mặt, tĩnh táo suy nghĩ cái gì nên lắng xuống cũng lắng xuống hết, còn lạnh nhạt gì đây?
Đông Phương Nhiêu từ từ bước đến phòng ngủ chính thất, Phương Diễn đang tắm, tiếng nước chảy hoa hoa lạp lạp vang lên. Đông Phương Nhiêu ngồi ở mép giường, quyết định bất kỳ giá nào tối nay cũng phải nói chuyện với Phương Diễn, chuyện kéo tới kéo lui, chuyện nhỏ như con thỏ cũng trở nên lớn chuyện.
Một hồi sau Phương Diễn đi ra, thấy Đông Phương Nhiêu ngồi cuối giường, kinh ngạc nhíu mày "Sao không ngủ?"
Lời này nghe vẫn không giống bình thường, Đông Phương Nhiêu lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, thật tự nhiên đưa hai cánh tay về phía Phương Diễn, "Phương Diễn, ôm." Đây là hạn độ nũng nịu lớn nhất của Đông Phương Nhiêu rồi. Phương Diễn vừa rồi thật lãnh đạm đã dọa cô sợ hãi.
Phương Diễn đi tới kéo Đông Phương Nhiêu vào lòng, hôn một cái trên mặt cô, "Sao lúc nãy ngủ trên sa lon? Mau lên giường nằm đi, khí trời lạnh, cẩn thận lại bị cảm."
Đông Phương Nhiêu quắt miệng, lắc đầu không muốn.
"Vậy em chờ chút, anh đi sấy tóc." Mới tắm xong, đầu tóc còn nhỏ nước. Máy sấy ở phòng khách, Phương Diễn buông Đông Phương Nhiêu ra ngoài.
"Phương Diễn, em giúp anh sấy tóc nha." Đông Phương Nhiêu nơi nào chờ được, bước ra nhận lấy máy sấy trên tay Phương Diễn sấy tóc cho anh, Phương Diễn nhắm mắt lại không nói lời nào. Phương Diễn hay nói đâu rồi, Đông Phương Nhiêu cảm thấy anh bá đạo, bởi vì mười câu có chín câu không cho phép cái này không cho phép cái nọ, không nên đụng cái này không nên chạm cái kia, nên làm gì không nên làm gì. Hiện tại Phương Diễn im lặng trong lòng cô lại một trận thấp thỏm.
Cuối cùng tự nhận lần cãi nhau này là do mình huyên náo quá mức. Phương Diễn không sai, đứng trên góc độ của anh, mua nhà loại chuyện nhỏ này đích xác muốn thì mua, cần gì phải hỏi ai. Tặng hay không còn phải xem Đại thiếu gia anh có cao hứng hay không, anh có bao giờ quan tâm đến số tiền nhỏ nhặt này?
"Phương Diễn, chuyện căn nhà......." Suy nghĩ một chút, quyết định mở miệng, không giải quyết ủ trong lòng không thoải mái, nghẹn nghẹn, nói ra rồi muốn như thế nào liền như thế nào đi.
Nào biết bên này mới mở lời, Phương Diễn bên kia liền động, đè lại cái tay nhích tới nhích lui trên đầu, lấy lại máy sấy trên tay Đông Phương Nhiêu, nói: "Anh tự làm." bật nút khởi động, tiếng máy sấy hoa hoa tác hưởng, Đông Phương Nhiêu cứng đờ ở đó, hết sức khó chịu, sắc mặt biến trắng .
Đây là ý gì?
Vừa nhắc tới ngay cả tóc cũng không cho đụng? Phương Diễn có biết để làm những chuyện này cô phải sử dụng bao nhiêu dũng khí không?
Nhiều năm qua, dù còn tấm bé ăn nhờ ở đậu sống qua ngày, Đông Phương Nhiêu cũng không đi lấy lòng qua người nào, kết quả một động tác của anh như giội một chậu nước lạnh vào cô, lạnh triệt để cánh cửa lòng.
Phương Diễn thể hiện thái độ này, Đông Phương Nhiêu phải nói tiếp thế nào đây?
Vấn đề kế tiếp là đi vào căn phòng nào đây, chẳng lẽ mặt dày đến phòng ngủ chính nhìn sắc mặt Phương Diễn?
Đông Phương Nhiêu không nhịn nữa, tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, huống chi tính tình Đông Phương Nhiêu được xưng tụng là kiên cường. Nếu như cô có thể mềm dẻo một chút, tư thái thấp một chút, cô và Phương Diễn sẽ không vì căn nhà huyên náo đến vậy.
Đông Phương Nhiêu vào phòng dành cho khách ngã xuống giường, nghĩ tới Phương Diễn buồn bực không chịu nổi. Vì vậy cố gắng suy nghĩ vấn đề khác, nghĩ tới nghĩ lui quyết định ngày mai hẹn gặp Hạ Thác một chuyến, xem bản thiết kế một chút, hai ngày trước Vũ ca gọi điện thoại nói đã sơ thảo, theo tình huống hiện tại nhà mới tiếp tục tìm, nhà nhỏ cũng phải vội vàng trùng tu.
Ai biết được chính xác một giây sau sẽ phát sinh cái gì?
Ít nhất phải dự tính trước .
Mấy ngày ở thành phố H việc cũng nhiều, mỗi ngày đều ngủ không đủ, đầu óc rối loạn nhắm mắt ngủ, mở mắt trời đã sáng choang, Đông Phương Nhiêu xuống giường vén màn nhìn, mặt trời cũng lên cao, sáng loáng, khí trời có vẻ rất tốt. Lấy điện thoại nhìn, 9 giờ rưỡi sáng. Thật là có khả năng ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!