Chương 36: (Vô Đề)

Đông Phương Nhiêu vẫn chưa thức điện thoại đã rung vang trời. Hôm trước phải quay quảng cáo cho một mỹ phẩm dưỡng da tới bốn giờ sáng, về đến nhà đã năm giờ mới chợp mắt. Cô bực tức trùm chăn kín đầu, điện thoại như trêu chọc vang lên không ngừng.

Đông Phương Nhiêu nhìn màn hình, là đại đạo diễn Ngô Hạ Ngự gọi tới, rên rỉ một tiếng, mí mắt nặng trĩu hết sức không muốn nhận. Nhưng điện thoại có khuynh hướng không ngừng vang nếu không nghe, cô không thể làm gì khác hơn là nhấn nút trả lời, thả điện thoại vào bên tai.

"Uy?" Thanh âm còn ngay ngáy, nghe ra cũng biết người này chưa có tỉnh ngủ.

"Sao vậy? Còn đang ngủ!" Ngô Hạ Ngự lớn tiếng "Tôi nói Hách Giai Giai làm sao cô lười quá vậy, hiện tại là mấy giờ, mười giờ rồi đó, có người nào giống cô giờ này còn trùm chăn ngủ nướng không chịu dậy không chứ?" Ngô Hạ Ngự không chút do dự xỉ vả, tuyệt đối không bận tâm có đả kích ai hay không.

Có người bị âm thang vang vọng của Ngô Hạ Ngự huyên náo, lỗ tai nhứt nhói, rất hối hận để điện thoại quá gần lỗ tai. "Chuyện gì a?" Mệt mỏi nói. Mới mười giờ, nói cách khác cô mới ngủ năm tiếng thôi, hoàn toàn không thấm tháp, nhứt đầu quá đi.

"Uy, không phải chứ, Hách Giai Giai, cô quên chuyện ngày hôm nay rồi sao? !" Ngô Hạ Ngự nghe Đông Phương Nhiêu hỏi, thanh âm lập tức cao thêm vài phần, Đông Phương Nhiêu mới vừa hạ tay nghe xuống bị hắn dọa sợ đưa ra thật xa, tiếng nói ở bên tai rất to, muốn điếc luôn.

"Ngô Hạ Ngự, nói nhỏ thôi!" Không khỏi lên tiếng cảnh cáo. Truyện không có gì cũng bị Ngô Hạ Ngự hù dọa, lập tức thanh tỉnh không ít.

"Uy, Hách Giai Giai, cô nói hôm nay cùng tôi đi xem nhà mà, đừng nói là đổi ý rồi nha." Cũng không biết là người nào phải xem nhà, thoạt nhìn còn khẩn trương hơn chính chủ nữa.

"Ngô Hạ Ngự à, tối qua tôi làm việc suốt đêm sáng sớm hôm nay năm giờ mới ngủ, anh để yên cho tôi ngủ thêm một tiếng được không hả?!" Đối với người này nói chuyện, ôn tồn là không được, cần phải lớn họng, to tiếng !

"......." Đầu kia trầm mặc hai giây, giọng hòa hoãn: "........ Vậy hôm nay rốt cuộc có đi không?" Thanh âm mang một ít ủy khuất cùng không được tự nhiên .

Dĩ nhiên, Đông Phương Nhiêu hiện tại đầu choáng óc nhứt, đâu có chú ý tới, hồi đáp: "Đi, Ngô đại đạo diễn, anh cho tôi ngủ hết buổi sáng, qua buổi trưa cùng anh đi được hay không?"

Bên kia lập tức sanh long hoạt hổ, "Được, quyết định vậy đi, ngủ ngon, buổi chiều gọi cho cô sau!" Nói xong cũng không nghe Đông Phương Nhiêu trả lời, trực tiếp cúp. Đông Phương Nhiêu nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, cúp nhanh vậy, cô còn chưa nói hết. Gấp làm gì?

Bất quá không ai quấy rầy giấc ngủ dĩ nhiên là tốt, Đông Phương Nhiêu đặt điện thoại một bên, tiếp tục làm ấm giường, thiêm thiếp ngủ.

Ai biết mới chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại bắt đầu reo. Lần này Đông Phương Nhiêu không nói hai lời bắt máy, "Anh làm cái quái gì vậy?!" Có lời gì một lần nói hết có được hay không, quấy rầy giấc ngủ của người ta hết lần này tới lần khác, có chút tức giận nên giọng nói Đông Phương Nhiêu không thế nào tốt được. Đạo diễn cái con khỉ gió gì, quấy rầy người ta ngủ chính là không đúng!

Bên kia nửa ngày không lên tiếng, Đông Phương Nhiêu không nhịn được, lại nói: "Tôi nói này đại đạo diễn, có lời thì nói có rắm mau thả. Đã hẹn buổi chiều cùng đi, anh còn muốn thế nào anh nói mau đi! Hôm qua trễ như thế, anh rốt cuộc có cho người ta ngủ không hả?"

Nửa ngày không nghe người kia trả lời, Đông Phương Nhiêu cầm điện thoại di động trong lòng chợt lạc đăng hạ xuống, thanh tỉnh một chút, đang muốn đưa di động ra trước mắt nhìn, bên kia cất tiếng nói "Tôi là Phương Diễn." Thanh âm lãnh lãnh đạm đạm không có nhiệt độ, đã bao lâu Đông Phương Nhiêu không nghe thấy giọng nói của anh rồi?

Ngủ cũng ngủ cho ngu, Đông Phương Nhiêu sửng sốt hồi lâu, nói: "........ Phương Diễn?"

Người kia khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Không phải tôi thì ai? Ngô Hạ Ngự?" Lại nói, "Tối qua hai người thật kịch liệt, khiến cả đêm không ngủ được ban ngày muốn ngủ bù sao?"

Đến giờ này Đông Phương Nhiêu còn chưa tỉnh thì thật không có khả năng, rõ ràng Phương Diễn hiểu lầm quan hệ giữa cô cùng Ngô Hạ Ngự, nhưng trong đầu Đông Phương Nhiêu lại đang nghĩ đến một chuyện khác, "........ Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Phương Diễn cười một tiếng: "Sao hả, tìm được núi dựa mới, ngay cả điện thoại cũng không thể gọi?" Lời nói ra khỏi miệng không khỏi châm chọc.

Đông Phương Nhiêu sớm quen lời nói châm chọc như vậy, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Cũng không phải như thế, nếu như không có chuyện gì, tôi cúp máy đây." Không muốn nhiều lời với anh, có lúc, nói chuyện với anh cũng rất mệt mỏi, mà Đông Phương Nhiêu không muốn làm mình mệt mỏi.

"A, quên mất, em còn phải ngủ bù." Phương Diễn nói: "Vậy em ngủ đi."

Không đợi Đông Phương Nhiêu nói một câu nào nữa, liền cúp máy. Mới sáng sớm bị cúp điện thoại trước hai lần, lại không được ngủ thẳng giấc. Nhận điện thoại của Phương Diễn càng thêm hết buồn ngủ, vò vò đầu làm tóc rối bù lên, hết cách, chỉ có thể xuống giường mở tủ lạnh kiếm cái gì ăn, nuốt hết buồn bực trong lòng đi.

Mà Phương Diễn sau khi cúp điện thoại, đá cánh cửa "Bang bang" tiếng vang thật lớn, dọa thư kí đang chuyên tâm đánh máy vi tính bên ngoài sợ run tay, không cẩn thận xóa hết văn kiện đang đánh.

Xế chiều Đông Phương Nhiêu cùng Ngô Hạ Ngự đi xem nhà, cũng nhờ Ngô Hạ Ngự tới đón. Lúc hai người cùng xuất hiện ở văn phòng bất động sản, cô nàng môi giới bị dọa giật mình, rối rít hét lên muốn xin chữ ký, giới thiệu mua nhà cái gì tạm thời đều bị đặt sau ót. Hên là không phải Chủ nhật khí trời lại lãnh, người đến xem nhà cũng không nhiều, không có gây xôn xao.

Nhìn một vòng cũng không tệ, như Ngô Hạ Ngự nói, hoàn cảnh tốt, vị trí địa lý loại ưu, bảo toàn rất hoàn thiện, quan trọng nhất là độc môn độc nóc, một chút cũng không bị người khác quấy rầy, giá tiền cũng coi như hợp lý.

Đông Phương Nhiêu nộp luôn tiền đặt cọc tại chỗ, cô không phải người có thời gian, thích thì chi, tuyệt đối không dây dưa chần chừ. Hẹn mấy ngày nữa tới ký hợp đồng đóng mộc, phát hiện căn nhà này giao tiền xong là có thể nhận nhà, đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu Đông Phương Nhiêu ra quyết định nhanh chóng.

Đông Phương Nhiêu cho là mình đã đủ nhanh, xem nhà mà tốn thời gian như xem phòng, kết quả đặt cọc xong đã đến xế chiều, gần sáu giờ.

Ngô Hạ Ngự phụng bồi cô suốt một buổi chiều, vừa giúp nhìn vừa giúp nói, về tình về lý không nên cứ một đường về nhà luôn.

Vì vậy Đông Phương Nhiêu nói muốn mời Ngô Hạ Ngự một bữa cơm, Ngô Hạ Ngự cũng không từ chối, miệng đầy đáp ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!