Đông Phương Nhiêu không hiểu tại sao Phương Diễn cắn chặt chuyện này không tha, cô không hề muốn nhắc lại lần nào nữa.
Vì vậy trát trát nhãn tình, giả bộ khờ dại hỏi: "Ngày hôm qua có chuyện gì?".
Phương Diễn hừ lạnh một tiếng, hừ cho tâm can Đông Phương Nhiêu đều rung động: "Em biết anh đang hỏi gì mà, đừng giả bộ với anh." Anh không chút lưu tình đâm rách ngụy trang Đông Phương Nhiêu.
Đông Phương Nhiêu nhục chí, xụi bả vai, nói: "Làm sao anh biết?"
Phương Diễn nhàn nhạt liếc Đông Phương Nhiêu một cái, dáng vẻ cực kỳ khinh thường, "Có gì mà anh không biết?"
Phương Diễn tai mắt trải rộng các góc studio. Cho dù không có người của anh ở đó, chuyện liên quan đến hai phụ nữ của anh tự động có người biết chuyện sẽ đi tranh công nói trước.
Đông Phương Nhiêu nhớ đến việc ở trong studio bị đối xử lạnh nhạt, lại thêm chuyện ngày hôm qua bị cho uống nước hồ tức giận không thôi, hướng về phía Phương Diễn khẽ hừ, "Còn không phải vì anh, nếu không tại anh, tôi cũng sẽ không bị đẩy xuống nước!" Nói xong vẫn chưa hả giận, nhẫn nhịn anh ta vì còn chuyện xưa giữa hai người thôi, nếu anh muốn nói thì tôi nói, đầu tiên xem lỗi tại ai, rồi từ từ nói tiếp.
Bộ dạng Phương Diễn nhìn thế nào cũng không giống thay mặt Lâm Hạnh Nhi đến hưng sư vấn tội, Đông Phương Nhiêu không có lỗi nên cô không sợ.
Đông Phương Nhiêu chính là người như vậy, tự biết nhận thức. Nếu cô cảm thấy cô sai, anh muốn mắng muốn chửi thế nào cũng được, nhưng nếu cô không sai, cho dù Thiên Vương lão tử có đến cũng không khiến cô khuất phục. Đông Phương Nhiêu nghĩ, Phương Diễn chỉ cần nói một câu giúp Lâm Hạnh Nhi, cô sẽ đuổi anh ra khỏi cửa!
Ai ngờ Phương Diễn không có phản ứng gì, chẳng qua lại hỏi: "Vậy sao em không gọi điện cho anh? Tối qua anh tới em cũng không nhắc đến." Đến sáng hôm nay vẫn là anh ép cô mới nói. Cô cứ khăng khăng giữ kín không chịu nói cho anh biết. Nghĩ đến trong lòng lại có chút giận, nhưng chưa ảnh hưởng đến mức biểu lộ qua nét mặt , nên thoạt nhìn anh hoàn toàn là một bộ dạng vân đạm phong khinh.
Thái độ Phương Diễn đương nhiên khiến Đông Phương Nhiêu tức tối, trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Anh muốn tôi nói thế nào?"
Nói tôi và một nữ nhân khác vì tranh giành tình nhân huyên náo ầm ĩ không tha, cuối cùng còn bị người phụ nữ kia của anh đẩy xuống nước. Nói như vậy sao? Không cảm thấy quá khôi hài?
Tình cảm ấm áp tích lũy một đêm cộng thêm sáng sớm nay giống như bị tạc một chậu nước lạnh, vừa băng lại buốt.
Phương Diễn đổi lại không lên tiếng. Nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu vài phút, Đông Phương Nhiêu không chút khách khí trợn ngược trở về. Cuối cùng Phương Diễn đứng lên, nói: "Vậy anh biết rồi." Nhặt áo khoác từ trên ghế salon: "Thời gian không còn sớm, anh đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối trở lại thăm em."
Mời rồi nói còn sớm, chưa nói được ba câu đã bảo không còn sớm? Vậy không bằng đừng nói đừng hỏi còn hơn, làm cho người ta tức thấu xương mà. Đông Phương Nhiêu vẫn nhìn chằm chằm Phương Diễn.
Phương Diễn không nhìn tới Đông Phương Nhiêu nữa, nói xong đi đến cửa, mở cửa, ra cửa, đóng cửa, tiếng bước chân chầm chậm cũng không nghe thấy.
Kết quả cuối cùng cả hai lại tan rã trong không vui.
Đông Phương Nhiêu không hề ngờ lại như thế nhưng cũng đã xảy ra rồi. Trong lòng đột nhiên cảm thấy vừa tức vừa nghẹn nhưng không thể phát tiết. Nghe nói nằm ngủ một giấc thức dậy tâm tình sẽ tốt, nhưng nhắm mắt cả buồi vẫn không thể nào ngủ được. Chiều hôm qua bốn giờ ngủ thẳng đến hiện tại, xương cũng bị ngủ đông cứng.
Qua một buổi tối, bệnh đã bớt nhiều, cũng không chảy nước mũi, không nóng sốt, tuy cổ họng còn có chút đau, thỉnh thoảng ho mấy tiếng. Một mình ở nhà chán không chịu nổi, thay quần áo lấy túi xách quyết định đi studio. Cũng không phải mắc bệnh thời kỳ cuối, vẫn có thể quay phim. Nếu như không cho diễn thì ngồi nhìn người ta diễn cũng được. Đỡ hơn một mình nhìn bốn vách tường trống rỗng trong lòng vừa khó chịu vừa buồn bực.
Đông Phương Nhiêu lái xe tốc độ rất nhanh, studio cách nhà Đông Phương Nhiêu khá xa, ngày hôm qua đi lại tốn bốn mươi mấy phút. Hiện tại đến studio mất hơn nửa tiếng, studio người có mặt rất nhiều, sáng sớm đã khai máy quay hình. Ngô Hạ Ngự đang ngồi trên một cái ghế cao, tay phải giương lên. Buổi sáng ở Minh hồ thoạt nhìn rất đẹp, nước hồ thanh thấu màu xanh biếc của lá cây lập tức giúp cho lòng người yên tĩnh.
Xem ra quyết định tới studio là rất chính xác, Đông Phương Nhiêu vốn là người điên cuồng làm việc điên cuồng đóng phim. Không thích trong lúc mọi người khẩn trương quay phim đuổi tiến độ mà mình thì tránh trong nhà lười biếng không ra khỏi cửa. Trong lòng bận tâm suy nghĩ, ngủ cũng không được yên, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không tốt.
, Buổi sáng Minh hồ thổi gió, có một chút lạnh. Đông Phương Nhiêu khép áo khoác, hướng studio đi tới, dù biết nơi này không ai hoan nghênh nhưng Đông Phương Nhiêu vẫn cảm thấy ở chỗ này có thể tìm thấy nhiệt huyết. Đây là nơi cô làm việc, kiếp trước kiếp nầy đều đong đầy nhiệt tình, sôi nổi, tình cảm của cô.
Hôm nay studio có chút kỳ lạ. Điểm kỳ lạ thứ nhất là thấy cô tới, mặc dù đa phần mọi người làm như không thấy, vội vã cầm đạo cụ hoặc là những vật khác, nhưng lại có một vài người cười với cô, mặc dù cười lên nhìn có chút miễn cưỡng, mặt cứng ngắc, có thể thấy được vẻ lúng túng, nhưng đúng là đang cười với cô đó.
Điểm thứ hai, cười không nói, lại còn có người vẫy tay chào hỏi, nói một tiếng "Hey, cô đã đến rồi.", Đông Phương Nhiêu hết sức ngạc nhiên, là cái lực lượng gì mạnh mẻ vậy, có thể khiến những người này chuyển biến lớn như vậy, chẳng lẽ giống cô, mượn xác nhập hồn?
Đông Phương Nhiêu cảm thấy mình hoàn toàn bị vây khốn, studio rất nhiều người không ngừng chào hỏi cô, Đông Phương Nhiêu bị động gật đầu, mỉm cười, vừa liếc nhìn Ngô Hạ Ngự, lúc này Ngô Hạ Ngự cũng thấy Đông Phương Nhiêu, hắn có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong tích tắc, hướng Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, phất tay ý bảo Đông Phương Nhiêu đến khu nhà nghỉ, tiếp tục quay phim .
Đông Phương Nhiêu vốn buồn bực, thấy Lý Hàm cũng ngồi trong khu nhà nghỉ hướng mình cười, à chuyện ngày hôm qua cô ấy giúp mình, còn chưa có cảm ơn đây.
"Thế nào, có chút kỳ quái?" Đông Phương Nhiêu mới đi đến, lời còn chưa nói, ngược lại Lý Hàm mở miệng trước.
Đông Phương Nhiêu gật đầu: "Rất kỳ quái, bọn họ bị gì vậy?" Hỏi trúng ngay vấn đề Đông Phương Nhiêu tò mò, Đông Phương Nhiêu biết muốn rõ phải hỏi Lý Hàm. Cô ấy hỏi như thế, nhất định là biết rõ nội tình .
"Hôm nay Lâm Hạnh Nhi không tới, thấy không?" Đông Phương Nhiêu bực mình cái này cùng Lâm Hạnh Nhi không tới có quan hệ gì, nhưng nếu Lý Hàm hỏi, Đông Phương Nhiêu hồi tưởng lại, hôm nay tới studio đích thực là không thấy, lại không quá xác định, mắt nhìn quanh bốn phía một cái, không thấy bóng dáng Lâm Hạnh Nhi đâu.
"Cô ấy thế nào?" Theo lý thuyết ngày hôm qua rơi xuống nước là mình, xin nghỉ hai ngày bình thường, nhưng Lâm Hạnh Nhi không bệnh không đau lại không bị giật mình, sao lại không tới? Chẳng lẽ cũng được cho nghỉ hai ngày? Không thể nào.......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!