Chương 24: (Vô Đề)

Đông Phương Nhiêu sửng sốt, Phương Diễn tới thiệt sao?

Nhưng không thể phủ nhận nhìn thấy người tới là Phương Diễn, trong lòng Đông Phương Nhiêu không khỏi có chút vui thích.

"Vũ ca là người quản lý của tôi." Đông Phương Nhiêu tế thanh tế khí nói. Lúc này Phương Diễn đã đi tới đầu giường Đông Phương Nhiêu, vươn tay đặt trên trán cô, nói: "Có chút nóng."

*tế thanh tế khí: giọng nói khi bị cảm í

Bàn tay Phương Diễn rất lớn, ngón tay thon dài mà lại trắng nõn.

"Ừ, ngủ một giấc là tốt thôi." Đông Phương Nhiêu sợ Phương Diễn không nói hai lời lập tức đưa cô đến bệnh viện, lần trước bạn tốt viếng thăm Phương Diễn hỏi cũng không hỏi một tiếng, trực tiếp ôm đi, giãy giụa phản kháng kiểu gì cũng dùng không được. Vì vậy lần này biết tránh nặng tìm nhẹ nói. Bệnh cảm này, tất cả mọi người ít nhiều đều trải qua, chỉ cần không quá nghiêm trọng, ngủ một giấc đúng là bớt rồi.

Ý Đông Phương Nhiêu là thế, nhưng thân thể của cô lại hoàn toàn không chịu phối hợp, vừa mới dứt lời liền ho không dứt, ép Phương Diễn không thể không đem bàn tay kia đặt sau lưng cô nhè nhẹ vuốt lên vuốt xuống giúp nhuận khí.

"Đi khám bệnh một chút xem sao." Quả nhiên, Phương Diễn cất tiếng nói lạnh lùng. Đông Phương Nhiêu tất nhiên không muốn, bệnh viện cái loại địa phương đó, tuyệt đối không muốn đi, bất quá cảm thấy chỉ là bệnh xoàng, đi bệnh viện quá khoa trương đi, trong lòng gấp gáp sợ Phương Diễn nói được làm được, nhịn ho, giùng giằng nói chuyện: "Không đi, tôi không đi bệnh viện đâu."

Nói xong lại ho, thấy Phương Diễn nhíu mày, lại nói: "Phương Diễn, chỉ cảm nhẹ thôi, tôi không muốn đi bệnh viện, ngày mai sẽ khỏi, tôi không đi bệnh viện đâu!" Đông Phương Nhiêu lần này kiên quyết, không biết có phải vì bị bệnh mà dám vùng lên chống đối với Phương Diễn, nói xong cũng không thèm nhìn anh, cánh tay sức lực gầy yếu vòng ngang eo Phương Diễn, vùi đầu vào lồng ngực anh, ăn vạ.

Cũng không mong đợi Phương Diễn nghĩ thế nào rồi, trong lòng đã quyết định, không đi nhất định không đi, mặc kệ anh có ôm, kéo, vác, cũng không đi!

Phương Diễn bị Đông Phương Nhiêu gắt gao ôm, sốt còn không chịu đi bệnh viện? ở trong lòng anh còn ho đến hôn thiên ám địa, chân mày Phương Diễn chau chặt.

Đông Phương Nhiêu ho đến thở không nổi, nhưng không buông tay. Lúc này buông tay nhất định sẽ bị Phương Diễn bắt đi bệnh viện, nhất định đó!

Hít sâu cố gắng nhịn họ, Đông Phương Nhiêu đôi mắt đẫm lệ rưng rưng từ trong lòng Phương Diễn ngẩng đầu lên nhìn anh, "Phương Diễn, tôi không đi bệnh viện, tôi không muốn đi bệnh viện......." Rất tốt, mỹ nhân kế đều lôi hết ra. Nhưng Đông Phương Nhiêu bây giờ không có chút mỹ cảm nào, nước mắt nước mũi tèm lem, gương mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt nẻ, mũi ửng hồng như mông Hầu Tử. (đít khỉ)

Phương Diễn nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, nhìn đến Đông Phương Nhiêu cảm thấy chột dạ, cho rằng lần này lại trốn không thoát, Phương Diễn rốt cục mở miệng nói: "Chỉ tối hôm nay thôi, sáng sớm ngày mai còn chưa khỏe nhất định phải đi bệnh viện." Giọng nói kiên quyết không cho mặc cả.

Đông Phương Nhiêu mừng thầm trong bụng, khóe miệng toét ra một nụ cười thật to, cuồng dã gật đầu, "Ừ, biết rồi, năng lực chống bệnh cảm của tôi là vô địch, sáng mai nhất định sẽ khỏi!" hậu quả dưới sự kích động chính là nghênh đón một trận ho mãnh liệt.

Phương Diễn lười nói lý với cô, chưa từng thấy qua loại người không biết thương tiếc thân thể, vừa nói không đi bệnh viện còn vui hơn trúng số độc đắc, trong lòng tức giận không cho Đông Phương Nhiêu ôm hông anh nữa, đưa tay gỡ vòng tay của Đông Phương Nhiêu đẩy ra. Đông Phương Nhiêu mặc dù ho đến khó chịu, vẫn cười hì hì, mục đích đã đạt được, mới không sợ Phương Diễn.

Phương Diễn luôn luôn nói lời giữ lời, anh đã đáp ứng, Đông Phương Nhiêu bây giờ không hề kiêng dè, cũng không cần làm nũng, không cần mỹ nhân kế, không cần giả bộ đáng thương hề hề làm gì, cô không sợ.

"Tới uống cái này đi, xong rồi uống thuốc sẽ có cảm giác buồn ngủ." Phương Diễn đi lấy bình thuỷ mới vừa rồi đặt trên đầu giường, vừa mở nắp ra, một mùi thơm xông vào mũi, Đông Phương Nhiêu trong miệng ứa nước miếng, cảm thấy đói vô cùng. Từ giữa trưa ăn một bữa cơm đến bây giờ còn chưa bỏ thêm vào bụng cái gì nữa, chén canh gừng cay chết người kia không tính!

"Anh đến ' Đời Nguyên ' mua cháo gà cho em đấy." Nhìn Đông Phương Nhiêu mắt không chớp nhìn chằm chằm phích cháo trên tay mình, bộ dạng thèm thuồng nhỏ dãi, Phương Diễn nhìn thấy buồn cười. Bình thường cùng Đông Phương Nhiêu ra ngoài ăn cơm, cô luôn meo meo một dạng, ăn ba bốn miếng thì buông đũa. Lần này bị cảm có vẻ tốt hơn, thèm ăn cũng biểu hiện hết ra.

Đông Phương Nhiêu không quan tâm cháo này xuất thân từ đâu, cô chỉ cần ngửi mùi cũng biết mùi vị ngon cỡ nào rồi, cô đói gần chết, rất muốn ăn, rất rất muốn ăn, Phương Diễn mở nắp bình thuỷ ra hồi lâu vẫn không có thêm động tác gì, nửa ngày không nói lời nào, tự tiếu phi tiếu nhìn cô, Đông Phương Nhiêu trong lòng nức nở nghẹn ngào, đáng thương kêu lên hai tiếng, "Phương Diễn.......". Thật muốn ăn, thật đói.......

Phương Diễn lúc này thấy Đông Phương Nhiêu y như một con mèo nhỏ đáng thương bị vứt bỏ, rất buồn cười, cũng không chọc cô nữa, ức hiếp người bệnh là không đúng, rút ra cái ghế để xuống ngồi trước mặt Đông Phương Nhiêu, một tay cầm bình thuỷ, một tay dùng muỗng múc một hớp cháo đưa tới.

Đông Phương Nhiêu không chút khách khí há mồm ừm, phồng má nói, "Phương Diễn, tôi tự mình múc......." Đưa tay định đón lấy bình thuỷ, bị Phương Diễn trừng mắt liếc, "Ăn no hả, mới ăn có một muỗng đã no rồi?"

Uy hiếp trắng trợn chưa kìa, Đông Phương Nhiêu........ rất không có cốt khí thu hồi hai tay lại, anh muốn đút thì đút đi, dù sao được ăn bị uy hiếp đút cho ăn cũng được, chỉ cần có ăn, cô........ nhịn.

Cứ như vậy bị Phương Diễn từng miếng từng miếng đút cho, cháo trong bình thuỷ đã vơi hơn phân nửa, thịt gà a, củ từ a cái gì cũng có không ít, cả người bắt đầu ấm lên, bụng cũng dần dần được lấp đầy, Đông Phương Nhiêu đầu óc tỉnh táo nhìn chằm chằm gương mặt Phương Diễn, thầm nghĩ gương mặt này thế nào nặn ra ? Thật là đẹp mắt, so với người mẫu, thần tượng trong vòng luẩn quẩn, đều nhìn tốt hơn nhiều.

Người như vậy mà không gia nhập vào làng giải trí, thật là quá mức lãng phí. Phương Diễn đút tới, miệng tự động đóng mở, có người đút ăn cảm giác thật ra cũng không đến nỗi tệ như trong tưởng tượng, không phải tốn chút sức nào a.

Hít hít mũi, miệng mở ra, nửa ngày không thấy đồ ăn đưa đến, Đông Phương Nhiêu kỳ quái liếc mắt nhìn vào mắt Phương Diễn, thấy Phương Diễn thần giác tự tiếu phi tiếu cong cong khóe môi. Ngặm miệng lại, có chút bất mãn nói: "Sao không đút nữa? Tôi còn muốn ăn."

Phương Diễn tiếp tục tự tiếu phi tiếu, hỏi: "Thế nào? Nhìn đủ rồi?"

A, ánh mắt nhìn Phương Diễn quá xích lỏa rồi, bị phát hiện. Gương mặt Đông Phương Nhiêu đỏ ửng, nhếch miệng, gật đầu một cái, nói: "Đủ rồi." Rất thẳng thắn, liếc cháo trong tay Phương Diễn một cái, suy nghĩ một hồi, lại nói: "Phương Diễn, còn đói......."

Lại có cháo đưa vào miệng, kêu than một tiếng cho đống thực phẩm trong miệng, Đông Phương Nhiêu nheo mắt lại bộ dạng hưởng thụ, ngon, ngon thật.

Phương Diễn nhìn biểu tình tham ăn của Đông Phương Nhiêu, nụ cười càng nồng hậu, "Ăn ngon hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!