Cả ba bước nhanh qua hành lang ngầm tối tăm, men theo khu hầm tị nạn.
Phía trên đầu họ—Tiếng thét thất thanh. Tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm. Tiếng đổ sập của những bức tường. Những mảnh vụn của một pháo đài đang đi đến hồi kết.
Dưới chân họ—
Xác người.
Xác Vampire.
Không phân biệt địch hay ta, tất cả chỉ còn là những cơ thể lạnh ngắt nằm ngổn ngang trong bóng tối. Một pháo đài nữa lại sụp đổ.
Và thế giới này…
Sẽ đi về đâu?
Jack cẩn trọng nhìn ông già. Có một điều không đúng. Chỉ một vài giờ trước, ông chẳng biết gì về nơi này.
Ấy vậy mà giờ đây— Ông thuộc lòng từng lối đi.
Ông dẫn đường qua những con hẻm nhỏ, né tránh toàn bộ những khu vực có nguy cơ bị chặn. Như thể… ông đã ở đây cả đời.
Jack và cô gái bí ẩn bá·m s·át phía sau.
Bất giác, Jack lên tiếng hỏi:
"Ông tên gì, ông già?"
Ông lão không quay lại, chỉ hạ thấp giọng, cảnh giác.
Im đi, đồ ngốc.
"Vampire nghe rất thính. Nếu chúng phát hiện, chúng ta sẽ c·hết ngay tại đây."
Jack gật đầu, thì thầm thật khẽ:
"Tôi chỉ muốn biết tên ông thôi."
Một thoáng im lặng. Rồi ông già nói nhỏ:
"John… cứ gọi ta như vậy."
Jack gật đầu. Bên cạnh hắn, cô gái vẫn im lặng, nhưng ánh mắt cô chăm chăm nhìn hắn.
Jack cảm thấy kỳ lạ. Hắn quay sang, hai ánh mắt giao nhau.
Chỉ trong chốc lát— Cô gái vội vàng cúi xuống, né tránh ánh nhìn của hắn.
Jack khẽ nhíu mày, rồi hỏi nhỏ:
Còn cô? Cô tên gì?
Cô gái ngập ngừng. Như thể không muốn trả lời. Nhưng cuối cùng, cô nói khẽ:
… Mira.
Jack gật đầu, định hỏi tiếp, nhưng thấy Mira né tránh, hắn đành im lặng.
Đột nhiên—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!