Trong căn hầm trú ẩn dưới lòng đất, không khí đặc quánh sự sợ hãi.
Những đứa trẻ ôm chặt lấy cha mẹ, đôi mắt đẫm lệ. Những người già run rẩy cầu nguyện trong vô vọng.
Trên kia, trận chiến vẫn tiếp diễn. Tiếng gươm v·a c·hạm, tiếng máu văng tung tóe, tiếng hú hét điên loạn của lũ Vampire vọng xuống qua lớp đất đá mỏng manh.
Nhưng…
Ở một góc căn hầm, một ông lão vẫn lặng lẽ ngồi đó.
Đôi mắt vô hồn.
Đôi tay nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ.
Cây gậy cuốn kín vải trong lòng.
Mặc kệ tất cả.
Ông chẳng phản ứng gì với nỗi sợ hãi xung quanh.
Không biết từ lúc nào, một vài đứa trẻ đã ngủ th·iếp đi, đầu tựa vào vai ông.
Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt già nua, khiến đôi mắt ông thoáng lộ ra một tia hoài niệm xa xăm.
Dường như… trong sâu thẳm tâm hồn ông, đã từng có một thời gian ông cũng tin vào phép màu.
Nhưng rồi…
RẦM!
Tiếng gào thét vang lên từ phía cửa hầm.
Cứu tôi!!! AAAA!!!
Hắn mạnh quá…!!!
Mau chạy… URGGH!!
UỲNH!
Cánh cửa hầm vỡ tan như một mảnh gỗ mục nát. Một bóng đen đứng đó, tay cầm cái đầu đẫm máu của một binh sĩ.
Máu ròng ròng nhỏ xuống nền đất.
Người đàn ông ấy không phải con người. Mái tóc bạc buông xõa dại. Đôi mắt đỏ rực khát máu...
Jack Đồ Tể.
Hắn bước vào, cầm cái đầu lủng lẳng, ghé miệng vào vết cắt…
"ỰC… ỰC… Máu bị hút cạn trong chớp mắt. Cái đầu khô quắt lại, da thịt teo tóp, chỉ còn trơ lại một lớp da nhăn nhúm bọc xương. Hắn ném cái đầu xuống đất, cười khoái chí."Đây rồi…Đám nô lệ… túi máu ngon lành của ta."
Đôi mắt Jack quét qua căn hầm, nhìn những con người đang co rúm trong sợ hãi.
Vô nhân tính.
Hoang dại.
Một con thú săn mồi chính hiệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!