Từ xa, một ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao lướt qua anh. Là Mira.
Cô ấy vẫn luôn nhìn Jack bằng ánh mắt đó… như thể đang dò xét, như thể thấy được điều gì đó bên trong anh.
Liệu cô ấy có cảm nhận được sự bất thường?
Có nhận ra… cơn khát đang âm ỉ?
Jack bước theo sau, lòng trĩu nặng một nỗi bất an mơ hồ.
"Mày sẽ làm gì tiếp theo đây, Jack? Khi cơn đói quay lại… Không, mình không thể. Mình sẽ không quay lại con đường đó nữa…"
Anh lắc đầu, nuốt trôi những suy nghĩ đen tối.
"Lần sau… chắc sẽ khác."
John và Mira dẫn đầu, tiến sâu vào lòng căn cứ cổ xưa của Solar Order.
Dù thời gian đã phủ lên nơi này lớp bụi dày đặc, nhưng vẻ hùng vĩ ngày xưa vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Mira đảo mắt quanh những bức tường phủ đầy mạng nhện, khịt mũi:
"Ông già, ông định tìm gì ăn ở nơi này à? Chắc cả trăm năm rồi không có ai lui tới đấy."
John cười khẽ, không đáp. Ông chỉ tiếp tục rảo bước, tay cầm một chiếc đèn dầu cũ kỹ, soi sáng dọc các tủ sách xưa.
Bất chợt, ông dừng lại.
À đây rồi.
John phủi lớp bụi dày trên một quyển sách cũ kỹ, rồi kéo nhẹ.
Kẹt.
Một tiếng động vang lên. Một bức tường giả mở ra, để lộ một lối đi bí mật.
Mira sửng sốt.
Bên trong là cả một kho nhu yếu phẩm khổng lồ: Thịt hộp, bánh ngọt, trái cây, rượu vang… đầy ắp.
Cái quái gì— Mira há hốc miệng.
John cười phá lên:
"Ta đã bảo nhóc phải chống mắt lên mà xem rồi mà!"
Mira vẫn chưa tin nổi.
"Nhưng… sao đống này còn nguyên? Làm sao mà đồ ăn có thể bảo quản được đến tận bây giờ?"
John nheo mắt, ánh nhìn xa xăm:
"Phép thuật, nhóc ạ. Có một loại phép làm ngưng đọng thời gian trong một khu vực nhất định. Nó giữ mọi thứ như vừa được cất vào ngày hôm qua."
"Wow… đúng là đỉnh thật. Đám thợ săn này đúng là không đùa được." Mira trầm trồ.
John nhấc một chai rượu, ngắm nghía nhãn chai với ánh mắt như gặp lại cố nhân:
"Đúng loại ta thích. Giờ vampire săn ngược lại bọn thợ săn rồi. Cũng phải thôi… thời đại của họ đã kết thúc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!