10
Có người ở cửa.
Là Tạ Vô Trần.
Hắn lặng lẽ đứng đó, nhìn chúng ta cười đùa rất lâu, nên áo dính đầy sương.
Hắn xách giỏ trứng đó, đứng trước mặt ta.
Vì không quen tỏ ra thân thiện, hắn khó chịu quay mặt đi chỗ khác:
「Trứng của nàng, ta đã đòi lại giúp nàng rồi.」
Ta rất ngạc nhiên khi Tạ Vô Trần lại ra mặt vì ta.
Hắn đã nói mình muốn tránh xa bụi trần, nên không thể giao du với bất kỳ ai.
「Cảm ơn, nhưng ta không cần nữa.」
「Nàng không phải rất để ý...」
Thì ra hắn vẫn luôn biết.
Biết ta rất để ý chuyện bị lừa mất trứng.
Ta nhìn thanh kiếm sau lưng hắn và bộ quần áo không dính một hạt bụi.
Ta nghĩ có lẽ hắn chỉ nói một câu với Trương mập, đối phương đã cung kính trả lại trứng cho hắn.
Thì ra chuyện ta cầu mà không được, đối với hắn lại dễ dàng như vậy.
Không biết vì sao, nhớ lại chuyện cũ, ta lại thấy buồn.
「Tạ Vô Trần, dù hắn làm gì ta cũng sẽ không giao Thẩm Đồng Quang cho ngươi.」
「Nhưng hắn đang lừa nàng.」 Tạ Vô Trần nhấn mạnh, 「Ta không phải muốn đổi Thẩm Đồng Quang với nàng, ta là...」
Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết tâm mở miệng:
「Thẩm Đồng Quang tính sau, nhưng nàng là tình kiếp của ta, ta đã ngộ ra tình yêu thuần khiết từ nàng, ta muốn trả lại tình yêu này cho nàng, chúng ta phải làm vợ chồng cả đời.
「Chặt củi, cho gà ăn, cùng nàng đi chợ phiên, những gì hắn làm ta đều có thể làm, thậm chí còn làm tốt hơn hắn.」
Khác với vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo năm năm trước.
Khi Tạ Vô Trần nói những lời này, ngay cả tai cũng đỏ lên.
Hắn chậm chạp nhận ra tình cảm của mình, vậy thì sao?
Năm năm qua, ta không trách hắn lạnh nhạt, cũng không trách hắn coi thường ta.
Ta đã cứu hắn, đã theo đuổi hắn năm năm.
Nhưng tình cảm không phải thứ có thể ép buộc mua bán, trên đời này không có đạo lý một bên trả giá thì bên kia phải chấp nhận.
Hắn không nợ ta.
Hắn có thể không cần trái tim ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!