04
Chuyện của ta?
Ta không có gì đáng để kể cả.
Ta tên là Lý Trân Châu, không nhớ chuyện gì trước năm tuổi.
Năm ta năm tuổi, Lý Gia Thôn xảy ra dịch bệnh, cha mẹ đều chết, chỉ còn lại mình ta.
Nhưng cơn sốt cao liên tục đã khiến ta bị sốt đến hỏng não.
Mỗi nhà cho ta một miếng cơm, cũng lớn lên đến sáu, bảy tuổi.
Người nông dân tốt bụng, trẻ con nông thôn hiểu chuyện sớm.
Ta nhặt củi vụn, nhặt lúa rơi, còn nhặt được hai con gà bệnh.
Mùa thu năm bảy tuổi, trời mưa to, ta ôm hai con gà bệnh trong lòng, chờ người đến nhận.
"Gà bệnh sẽ lây bệnh, không ai muốn đâu, con mang đi đi."
Hai con gà bệnh đó được nuôi lớn, gà đẻ trứng, trứng nở thành gà con.
"Trời không phụ người chăm! Nhìn Trân Châu tuy ngốc nhưng nuôi gia súc rất giỏi."
"Gà nhà người ta không đẻ trứng, gà nhà Lý Trân Châu lại đẻ trứng đôi."
Mười hai tuổi, ta nhặt được Đại Hoàng bị trẻ con ném đá.
"Ngươi cũng không ai cần sao?"
Đại Hoàng vẫy đuôi, kêu ư ử.
Đại Hoàng đến, ta có người nhà đầu tiên.
Rồi đến năm ta mười bốn tuổi, ta nhặt được Tạ Vô Trần.
Y phục hắn rách nát, hôn mê bất tỉnh, còn có một thanh trường kiếm rỉ sét được hắn ôm chặt trong lòng.
Dù vậy, cũng khó che giấu được dung mạo tựa tiên nhân, làn da trắng như ngọc, giống như một đóa sen tiên thoát tục.
Hôm đó nắng gắt, ta sợ hắn bị cháy nắng, nên đã dùng hai lá sen che nắng cho hắn.
Ta đợi một ngày, cũng chẳng thấy ai đến nói rằng đây là thứ không cần nữa, Trân Châu con cứ lấy đi.
Lý thôn trưởng từng nói với ta, thứ gì người ta không nói không cần thì không được lấy, nếu không chính là trộm cắp.
Khi mặt trời lặn, ta len lén nhìn trước ngó sau.
Lợi dụng màn đêm, ta lén lút đem Tạ Vô Trần về nhà.
Ta chống tay nhìn hắn, nhìn trái nhìn phải đều thấy thật lãng phí.
Quá lãng phí, một người đàn ông to lớn như vậy nói bỏ là bỏ.
Ta bẻ ngón tay tính toán một chút.
Trước đây nhà ta có ba người, cha ta, mẹ ta và ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!