Ta nhìn Thẩm Đồng Quang.
Cái eo nhỏ này càng nhìn càng vừa mắt.
Chỗ nào không hơn Tạ Vô Trần chứ?
Ta hài lòng gật đầu.
Bụng của Thẩm Đồng Quang đúng lúc kêu lên.
Hắn lại đỏ mặt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta không nỡ nhìn mỹ nam đói bụng, vội vàng xắn tay áo lên:
"Ta đi nấu cho ngươi bát canh bột mì, thêm hai quả trứng luộc nữa."
Thẩm Đồng Quang ăn uống cũng nho nhã lịch sự.
Hắn ăn sạch sẽ, đến bát cũng như không cần rửa.
Khi phát hiện ta đang nhìn hắn, còn ngại ngùng lau khóe miệng.
Không giống Tạ Vô Trần và Thi Vũ.
Tạ Vô Trần phải bế quan, luôn nói cơm ta nấu có mùi hôi.
Thi Vũ sợ béo, kén chọn, chỉ ăn rau.
Buổi tối, ta vui vẻ nằm trên giường, tính toán xem sau này sẽ sống như thế nào.
Thẩm Đồng Quang biết chữ thì tốt quá rồi, sau này ghi chép sổ sách ta sẽ không cần vẽ nữa.
Nhưng nếu hắn ấy không muốn giúp ta tính toán thì sao?
Tạ Vô Trần thì hiểu, nhưng lại không muốn giúp ta.
Bốn năm trước, Trương Mập bán trứng gà lừa ta, lừa mất của ta nửa giỏ trứng gà, khi ta vừa khóc vừa về nhà, Tạ Vô Trần chỉ lạnh nhạt liếc ta một cái:
"Tự trách mình ngu ngốc đi.
"Tại sao người khác không bị lừa?"
Ta đã nói với Tạ Vô Trần, ta không phải trời sinh đã ngốc, năm năm tuổi ta bị sốt cao, sau đó mới không thông minh nữa.
Bán đồ bị lừa, không bán đồ cũng bị lừa.
Ba năm trước, ta bán hai con gà, trên đường về thấy một người ăn xin đầy mình lở loét nằm xin ăn, thấy thương quá, liền đưa cho hắn một nửa số tiền bán gà.
Tạ Vô Trần nhìn thấy, cười lạnh:
"Đó là kẻ lừa đảo, ngươi nhìn mấy vết lở loét trên người hắn đều là vẽ bằng thuốc màu, mưa xuống là trôi hết."
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng tập tễnh của người ăn xin:
"Vậy thì tốt, không bị bệnh là tốt rồi. Không thì phải đau lắm."
Tạ Vô Trần im lặng một lát, chế giễu ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!